Thẩm Phiêu Phiêu rất nhanh đã tỉnh lại. Còn tôi lại ngủ sâu suốt ba tháng trời. Thái hậu nói là bởi vì tôi nhập vai quá sâu, cho nên mới mê man lâu đến thế.
Cuộc đối diễn giữa tôi và Thẩm Phiêu Phiêu đã khơi dậy làn sóng tranh luận trên mạng: ủng hộ những người dựa vào thực lực diễn xuất, phản đối những kẻ dựa vào tài nguyên mà nổi danh.
Tổ chế tác 《Hải Đường Thác》 có được lưu lượng, lại nhận thêm đầu tư mới.
Tôi còn được mời vào vai nữ chính Tống Uyển Ngâm. Nhưng tôi từ chối. Lần này, tôi muốn diễn vai Lạc Hà. Vai diễn yêu nữ Bắc Lương. Vào vai này cực kỳ đã nghiền. Hơn nữa, cũng không cần có quá nhiều phân cảnh diễn cùng Lục Phóng.
Dựa vào nhân vật yêu nữ Bắc Lương, tôi nổi lên như cồn. Liên tiếp nhận được thêm nhiều kịch bản mới. Tiếng tăm vang xa, được giới phê bình khen ngợi là bộ phim ăn khách.
Trong mỗi vai diễn, tôi chưa từng qua loa với bản thân, cũng chưa từng qua mặt khán giả. Dốc hết tâm huyết, chân thành cống hiến diễn xuất của chính mình. Chỉ có như vậy, tôi mới không hổ thẹn với sự lựa chọn mà bản thân từng đưa ra.
Và... với người mà tôi đã buộc lòng từ bỏ. Chàng bạch mã hoàng tử của tôi.
Cuối cùng, tôi đoạt giải. Trở thành ảnh hậu đột phá của năm. Trong và ngoài giới, ai nấy đều nói tôi là một con hắc mã*.
(*) Hắc mã: Nghĩa đen là ngựa đen, nhưng nghĩa bóng chỉ những người không được kì vọng nhiều nhưng lại bất ngờ chiến thắng hoặc nổi bật.
Ngôi sao mới chói lọi trên bầu trời.
Tiền đồ vô lượng.
Tương lai là một Ảnh hậu rực rỡ đến chói mắt.
Tôi vì chính mình mà cảm thấy vô cùng kiêu hãnh.
2
Tôi và Thái hậu biên kịch kia cũng thường xuyên hợp tác. Cô ấy hay hẹn tôi cùng xuyên vào kịch bản mới. Nhưng lần nào tôi cũng thẳng thừng từ chối.
Tôi biết rõ trong lòng mình đã từng có một lỗ hổng lớn bị xé toạc. Giống như vết sẹo trên gương mặt yêu nữ Bắc Lương kia. Cả đời cũng không thể lành lại. Loại đau đớn đến ngạt thở ấy, tôi không muốn trải qua một lần nào nữa.
Thái hậu biên kịch nói rằng, nếu cô ấy viết 《Hải Đường Thác 2》, để tôi có thể gặp lại Lục Phóng thì sao?
Tôi đáp: Vậy lại càng không thể đi.
Tôi mà đến thì chẳng phải sẽ thành kẻ thứ ba sao? Giờ phút này, hắn hẳn đang sống hạnh phúc bên Tống Uyển Ngâm. Giống như lời chúc phúc mà tôi đã dành cho họ khi xưa:
Trăm năm hòa hợp.
Tuy rằng hiện tại, mỗi lần nghe đến bốn chữ ấy… n.g.ự.c ta đều theo bản năng mà đau nhói.
3.
Sau khi nổi tiếng, lượng người hâm mộ của tôi tăng lên nhanh chóng. Nhưng chỉ có một người hâm mộ khiến tôi không thể không chú ý. Một người hâm mộ thần bí nhất.
Hắn chưa từng tham dự buổi họp mặt người hâm mộ nào, thế mà mỗi lần phim mới của tôi công chiếu, hắn đều bao trọn mấy suất chiếu đầu tiên.
Hắn viết rất nhiều bài bình luận về tôi. Có lúc chẳng hề tiếc những lời khen ngợi hết lòng. Có lúc lại cẩn trọng phê bình từng chút. Mỗi một dòng hắn viết tựa như chiếc gương soi rọi nội tâm của tôi, khiến tôi có thêm tự tin, cũng khiến tôi không ngừng hoàn thiện bản thân mình
Hắn còn thường xuyên "ra tay" trong phần bình luận. Nào là anti fan vô lý cùng những đánh giá độc địa, Chỉ cần hắn ra mặt thì mọi chuyện lập tức bị quét sạch.
Thật ra điều khiến tôi chú ý đến hắn không chỉ là vì những chuyện ấy mà là vì cái tên tài khoản của hắn: Lục Phóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đã có không ít lần tôi không kiềm chế được mà nhắn tin cho hắn qua mạng. Nhưng chưa từng nhận được hồi âm từ hắn.
4.
Chỉ khi say đến mức không còn tỉnh táo, tôi mới dám buông thả bản thân mà nhớ đến Lục Phóng. Bởi vì khi say rồi sẽ ngủ rất ngon. Đau lòng… cũng chẳng kéo dài lâu đến vậy.
Tôi tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần: Tôi có hối hận không?
Nhưng đáp án luôn là: Không.
Lục Phóng từng nói, hắn sẽ ủng hộ tôi, sẽ để tôi theo đuổi điều mình yêu thích nhất. Cho nên hắn nhất định sẽ hiểu.
Nhưng tôi thực sự, thực sự rất nhớ hắn. Tại sao lần này… ngay cả rượu cũng không khiến tôi thiếp đi được? Hễ cứ nhắm mắt là trong lòng đau đến nghẹt thở.
Tôi mở giao diện trò chuyện. Hai chữ “Lục Phóng” này như ẩn như hiện trước mắt tôi. Nhắm mắt lại… tôi như nhìn thấy gương mặt anh tuấn của hắn.
5.
Tôi bỗng nhiên nhớ lại.
Hệt như có hàng trăm móng vuốt gãi loạn trong tim.
Mượn hơi rượu. Trong cơn điên loạn ngả ngớn, ta gõ xuống mấy dòng chữ:
【Lục Phóng, tôi hỏi anh.】
【Đêm tân hôn ngày ấy, rốt cuộc là móng tay tôi đã cào rách chỗ nào trên người mà khiến anh chảy máu?】
【Đây vốn là một vở kịch trinh thám.】
【Nhưng riêng điều này, mãi mà tôi vẫn chưa tra ra được.】
Trong lòng tôi khẽ cười thầm, tựa như vừa bày xong một trò đùa ác ý. Không biết người hâm mộ lạnh lùng cao ngạo bên kia có chuyển từ fan sang anti fan hay không.
Tôi chưa từng hy vọng hắn sẽ hồi âm. Vậy mà đột nhiên tôi thấy khung chat hiện lên dòng chữ đầu tiên:
「Đối phương đang nhập văn bản.」
Khiến cơn say của tôi lập tức tiêu tan một nửa. Tim cũng vì thế mà đập loạn liên hồi.