Ta biết rõ, đây không phải là cuộc hàn huyên thông thường. Mà là một màn thử thăm dò mà hắn và Lục Phóng đã ngầm ăn ý bày ra. Nhưng cảnh tượng năm đó, e rằng chỉ có Bạch Chỉ mới có thể nói được chuẩn xác.
Kịch bản giữa nàng ta và Thái tử đều đã bị nàng ta sửa lại. So với việc nói sai rồi bị nắm lấy nhược điểm, chi bằng không nói thì hơn.
Lúc ta còn đang suy nghĩ, bỗng nghe tiếng hét the thé chói tai của Bạch Chỉ vang bên tai khiến màng nhĩ ta đau nhói. Nhưng trong lòng lại thầm vui vẻ. Nàng ta đâu phải không chịu nổi đòn, chỉ là khi nãy giả vờ ngất đi mà thôi.
Lúc này đang làm bộ uất ức túm lấy tay áo Thái tử. Buộc tội ta đã ra tay thô bạo với nàng ta. Còn yêu cầu nghiêm trị ta, tuyệt đối không thể dung thứ. Ta chẳng buồn liếc nàng ta một cái. Chỉ xoay người phân phó Phi Lô dắt con ngựa khi nãy đến rồi chuẩn bị thêm một cây cung. Sau đó mới quay sang nói với Thái tử và Lục Phóng:
“Vừa nãy một mũi tên của Thái tử điện hạ cũng miễn cưỡng xem như là không tệ. Ta cũng xin múa rìu qua mắt thợ, mong hai vị chỉ giáo.”
Vừa dứt lời, ta đã tung người nhảy lên lưng ngựa. Vó ngựa phi nhanh, để lại trên mặt đất từng vết hằn. Một trận cuồng phong cát bụi liền theo đó cuốn lên giữa không trung.
Ta phi ngựa đến điểm xa nhất rồi mới xoay người giương cung b.ắ.n tên. Chỉ thấy một luồng sáng trắng từ đầu ngón tay xẹt qua, b.ắ.n trúng ngay hồng tâm.
Lúc ở phim trường, ngoài vai nha hoàn của Thẩm Phiêu Phiêu, ta còn là thế thân của nàng. Cưỡi ngựa, b.ắ.n cung, ta đã luyện tập nhiều năm. Cả đạo diễn lẫn chỉ đạo võ thuật đều không thể bắt lỗi được gì. Thậm chí còn liên tục khen ngợi: dáng vẻ cưỡi ngựa b.ắ.n tên của ta đẹp vô cùng. Giống như con linh lộc tung hoành nơi hoang dã.
Lại như trận trường phong thổi xuyên qua lửa khói chiến trường. Ta nghĩ, tiểu thư nhà họ Tống từ nhỏ lớn lên ở biên quan, theo huynh trưởng học võ, bách bộ xuyên dương là bản lĩnh cơ bản của con cháu Tống gia.
Không cần nói nhiều.
Chính thân thủ ta lúc này mới là ánh sáng mà Tống gia lưu lại cho ta. Ta ngồi vững trên lưng ngựa, từ từ đi về phía Bạch Chỉ đang trợn tròn mắt nhìn ta rồi buông tay, dựng cây cung ngay trước mặt nàng ta.
“Ngươi cũng thử một chút chứ?”
Ngựa vừa vận động kịch liệt xong, tinh thần vô cùng phấn chấn, từ miệng phả ra một luồng hơi nóng như sương trắng. Dọa cho Bạch Chỉ lập tức trốn sau lưng Thái tử.
Nàng ta sao dám cầm lấy cung? Ngay cả cách đặt mũi tên lên dây, nàng ta cũng không biết.
Ta đeo cung ra sau lưng. Ngồi vững trên lưng ngựa, cúi nhìn hai nam nhân trước mặt. So với việc cứ mãi đối đáp mấy màn thử thăm dò kia của họ, chi bằng hôm nay thẳng thắn cho xong.
“Kể từ sau khi trong nhà Uyển Ngâm gặp nạn, quá khứ trần thế đều đã cùng người thân chôn vùi dưới lớp đất vàng. Ta không có ý định gợi lại mộng cũ.”
“Hiện tại điều duy nhất ta canh cánh trong lòng là tìm ra kẻ đã hãm hại mẫu thân ta, tàn sát cả nhà họ Tống chúng ta.”
“Nếu hai vị sẵn lòng giúp đỡ, ta xin ghi lòng tạc dạ suốt đời. Nếu không muốn, cũng chẳng cần phải phí công ngờ vực dò xét.”
“Người Tống gia không ưa mấy trò như vậy.”
18.
Thái tử nghe vậy, hai má liền ửng đỏ. Hắn dịu dàng bước tới, định đỡ ta xuống ngựa.
“Là cô không phải, không nên để nàng nhớ lại chuyện cũ, khiến nàng thương tâm.”
“Hẳn là tỳ nữ của nàng tâm trí hồ đồ mới dám giả mạo nàng. Nàng muốn xử trí thế nào, cứ theo ý mình ý được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta né tránh tay hắn, tự mình nhảy xuống ngựa. Sau đó thẳng bước đi về phía Bạch Chỉ.
“Ngươi muốn hối cải sửa sai, chủ động đi nhận hình phạt? Hay là ngoan cố không tỉnh ngộ, muốn để ta dùng một mũi tên b.ắ.n xuyên người?”
“Tự mình chọn đi.”
“Tiểu thư, ta sai rồi, ta chọn bị đánh trượng.”
Chưa từng thấy nàng có năng lực như thế. Chỉ trong chớp mắt, đã lao vút ra khỏi tầm mắt của ta.
Khóe môi ta khẽ nhếch. Không có nàng phá đám, ta sẽ kéo tình tiết về lại quỹ đạo ban đầu.
Vở kịch về sau...
Nhất định sẽ vô cùng rực rỡ.
19.
Ta trả lại ngựa cho Phi Lô. Quay người thi lễ với Thái tử và Lục Phóng.
“Thái tử điện hạ, Vương gia, mẫu thân ta dùng thuốc chuẩn xác, xưa nay chưa từng sai sót.”
“Nghe nói, hôm đó người đưa thuốc đến trước điện, từng ghé lại Ngự hoa viên bắt mạch cho Thái hậu.”
“Không biết Thái hậu khi ấy có từng thấy ai tiếp cận chén thuốc ấy không?”
Thái y viện, Ngự dược cục, cung nữ thái giám. Tất cả những người từng thấy mẫu thân ta và chén thuốc hôm ấy đều đã bị Lục Phóng nghiêm ngặt thẩm tra. Không ai nhìn thấy chén thuốc ấy từng rời khỏi tầm mắt hay tay của mẫu thân.
Nhưng chẳng lẽ, mẫu thân lại vừa bưng thuốc vừa bắt mạch cho Thái hậu?
Ta cho rằng, đó là điểm đột phá duy nhất trong lúc này. Chỉ là khẩu cung của mọi người đều đã có, chỉ riêng Thái hậu là không.
Là bà ấy ra tay?
Hay là bà ấy từng thấy qua người nào?
Sắc mặt Lục Phóng vẫn như thường, tựa hồ đã sớm đoán được ta sẽ hỏi điều này. Thái tử lại hơi hoảng hốt, gương mặt lộ vẻ khó xử.
“Hoàng tổ mẫu... đã mắc chứng điên, thần trí không còn minh mẫn.”