Hải Đường Thác

Chương 7



20.

Thái tử rời đi, ta bị Lục Phóng giữ lại. Hắn bảo ta tiếp tục cùng hắn b.ắ.n vài mũi tên nữa. Phi Lô lần lượt đưa cung cho ta và Lục Phóng, cười cười đầy nghi hoặc:



"Vương gia đã lâu không chạm vào cung tên, hôm nay sao lại như vậy?"

Lục Phóng lặng lẽ nhìn vào khoảng không, dường như đang nhìn thấy một người nào đó:



"Trước kia, ta chỉ tỷ thí b.ắ.n tên với Tống Tử Lăng. Ngoài hắn ra, người khác đều không xứng giương cung cùng ta."

Tống Tử Lăng là ca ca của ta. Từ nhỏ ức h.i.ế.p ta nhưng cũng bảo vệ ta. Chăm sóc ta, cũng dạy dỗ ta. Bất chợt nghe đến tên ca ca, sống mũi ta bỗng cay xè.

Lục Phóng dường như rất có tình cảm với nhà họ Tống chúng ta.

Ta từng hỏi Phi Lô, nguyên do là vì sao? Phi Lô nói, ca ca ta là bằng hữu tốt nhất của Lục Phóng. Không có người thứ hai trên đời này.

Ta hoàn hồn, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Lục Phóng. Là một ánh mắt dịu dàng hiếm thấy. Dù rất nhanh đã bị hắn thu lại.

"Tài b.ắ.n cung của ngươi chẳng kém gì Tống Tử Lăng.”



“Sau này… mỗi ngày đều đến đây cùng ta luyện tên."

21.

Một đêm không mộng mị.

Vừa mở mắt đã thấy Tiểu Nguyệt Lượng nằm rạp trên mép giường ta, bàn tay mềm mại xoa xoa nhẹ lên mặt ta.

"Tiểu cô cô, đi chèo thuyền đi."

Trời đông giá rét, tất cả mặt hồ đều đã đóng một tầng băng dày, làm sao còn chèo được thuyền? Ta ngồi dậy, bế thằng bé vào lòng:



"Đợi đến mùa xuân, tiểu cô cô lại dẫn con đi, được không?"

"Không được."

Tiểu Nguyệt Lượng chu cái miệng nhỏ, chôn cả đầu vào hõm cổ ta. Một luồng hơi nóng ẩm in vào làn da ta. Sao thằng bé lại khóc rồi? Ta nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng bé nhỏ mềm mại ấy.



"Nói cho tiểu cô cô biết, vì sao nhất định phải đi chèo thuyền?"

Nó gắng nén tiếng nức nở, từng chữ từng lời rõ ràng:



"Mơ thấy… phụ thân… mẫu thân… còn có bà nội… và tiểu cô cô…”



“Chúng ta… cùng nhau… chèo thuyền… chơi…"

Tim ta chợt nhói. Ôm chặt thằng bé vào lòng.

Về sau, chẳng thể nào gom đủ cả nhà cùng chèo thuyền trong những ngày xuân, cùng đoàn viên dưới ánh trăng lạnh. Mà ta lại chẳng thể thốt nên lời.

Chỉ là ta quyết định đưa thằng bé ra hồ.

Hồ Lập Xuân nơi ngoại ô đã đóng một tầng băng thật dày. Tuy không thể chèo thuyền nhưng ta chế một chiếc xe nhỏ kéo thằng bé lướt trên mặt băng. Cùng đếm những bóng hình soi xuống mặt hồ. Có cây cối khô gầy, có đàn quạ đang di chuyển, còn có cả một vầng thái dương ấm áp.

Chỉ mong thằng bé chơi đùa thật vui, quên hết chuyện trong mộng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

May thay, trẻ con luôn chóng quên. Nó trượt ngã trên băng, lại tự mình bò dậy cười khanh khách. Khiến cho mùa xuân nhẹ nhàng len lỏi vào trái tim ta.

Chỉ là, ta không ngờ lại gặp được Thái tử điện hạ ở nơi hoang vu này.

22.

Người đứng bên cạnh hắn là Hà Nhu, tiểu thư phủ Hà Quốc công.

Nàng là quý nữ được Hoàng hậu bồi dưỡng từ dòng tộc nhà mẹ đẻ, cũng là Thái tử phi mà Hoàng hậu dự định để Thái tử nghênh thú.

Vừa thấy ta, Thái tử lộ vẻ vui mừng, liền bảo Hà Nhu quay lại xe ngựa nghỉ ngơi trước. Hà Nhu liếc ta một cái, ánh mắt giá lạnh rét buốt, như thể đang gửi đến một lời cảnh cáo không lời. Ta bất giác rùng mình, sống lưng nổi gai ốc.

Chờ nàng ta đi xa, Thái tử mới hạ giọng nói với ta rằng hắn đã đến thăm Thái hậu. Chỉ tiếc alf chẳng hỏi được gì.

Bệnh điên của Thái hậu đã phát nặng. Không chỉ không còn nhận ra ai, mà mỗi khi phát bệnh còn đuổi hết cung nữ, thái giám trong điện ra ngoài.

Ta hỏi hắn, có thể để ta gặp Thái hậu được không. Thái tử lắc đầu. Hắn nói Hoàng thượng đã hạ chỉ, nghiêm cấm bất cứ ai quấy rầy Thái hậu, tránh kích thích tâm thần khiến cho bệnh tình trầm trọng thêm.

Xem ra, mong chờ sự tương trợ từ Thái tử cũng vô ích rồi. Ta hành lễ cảm tạ hắn đã để tâm đến việc này. 

Đang lúc chuẩn bị cáo lui, chợt nghe tiếng ma ma kêu khóc thê lương. Bà không ngừng gọi tên Tiểu Nguyệt Lượng. Tim ta như bị ai bóp nghẹt, đập loạn trong lồng ngực.

23.



Ta vội vã chạy về phía chỗ trượt băng khi nãy, xung quanh vắng vẻ không một bóng người. Chỉ thấy ma mangã quỵ dưới đất, vừa thấy ta liền òa khóc nức nở:

"Tiểu thư, ta vừa mới lơ đãng một chút, tiểu công tử… không thấy đâu nữa rồi!"

Ta nhìn theo hướng tay bà chỉ, chỉ thấy chiếc xe nhỏ ta làm vẫn trơ trọi giữa mặt hồ nhưng bóng dáng Tiểu Nguyệt Lượng thì chẳng thấy đâu. Ánh nắng đầu giờ chiều đã bắt đầu gay gắt, chẳng lẽ tiểu tử ấy đã trượt quá xa…



Ta không dám nghĩ tiếp. Chỉ mong nó đang trốn đâu đó đùa giỡn ta mà thôi. Ta lớn tiếng gọi tên thằng bé rồi cắm đầu lao thẳng về phía giữa hồ. Đập vào mắt là một khoảng băng vỡ, một lỗ hổng sâu hun hút… cùng với chiếc mũ đầu hổ quen thuộc.

Cả người ta như bị đông cứng lại. Ta không dám tưởng tượng thân thể nhỏ bé ấy sẽ ra sao dưới làn nước lạnh buốt kia… Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng siết chặt trái tim ta.

Ta phải cứu nó. Phải kéo nó lên. Nó không thể bị vùi dưới lớp băng lạnh lẽo, tối tăm này được. Không chút do dự, ta lao thẳng xuống hố băng. Cái lạnh như hàng trăm chiếc kim nhọn đ.â.m sâu vào da thịt, xuyên đến tận lục phủ ngũ tạng.

Dưới hồ tối đen, sâu không thấy đáy. Tầm nhìn bị băng giá làm mờ, ta cố mở to mắt nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Tiểu Nguyệt Lượng đâu.

Thân thể ta bắt đầu tê cứng. Cũng dần mất đi ý thức…

24.

Khi ta mở mắt ra lần nữa, đã là mấy ngày sau. Bên ngoài cửa sổ là hoàng hôn đang dần buông xuống.



Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, tựa như có ai đó vẫn luôn giơ cao ngọn đèn trường minh, soi sáng con đường đưa ta trở về.

Tiểu Nguyệt Lượng đang nằm sấp bên giường ta, hơi thở thơm tho phả nhẹ lên mặt ta. Ta cứ ngỡ bản thân đang ảo giác, lại càng sợ đây chỉ là một giấc mộng ngắn ngủi. Mãi cho đến khi có người ôm Tiểu Nguyệt Lượng lên, ta mới biết đây không phải mộng. Bởi người trước mắt chính là Lục Phóng.



Hắn chưa bao giờ xuất hiện trong giấc mộng của ta cả. Lục Phóng quay người gọi thái y đến. Thái y cẩn thận bắt mạch một lượt, bảo rằng ta chỉ nhiễm lạnh, không có trở ngại gì lớn. 

Lục Phóng ôm Tiểu Nguyệt Lượng đi ra ngoài tiễn thái y. Một lúc sau, ma ma vội vã vỗ n.g.ự.c bước vào, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi. Ta hỏi bà đã xảy ra chuyện gì. Bà ghé tai ta thì thào:



“Vương gia đứng ngoài cửa uy h.i.ế.p thái y, nói nếu hắn không dốc hết sức, khiến tiểu thư để lại di chứng, thì sẽ… diệt cả nhà hắn.”

Lục Phóng quả thật đủ tàn nhẫn, lạnh lùng đến tận xương.

Ta lại hỏi bà, hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



Người cứu ta là ai?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com