Hải Đường Thác

Chương 9



30.

 

Đợi cho tiếng bước chân của bọn họ đã đi xa, ta mới thay y phục tắm, rời phòng đi về phía suối nước nóng. Suối bốc lên từng làn hơi nóng hầm hập. Chỉ cần liếc mắt nhìn một cái cũng khiến lòng người thấy ấm áp.

Ta ngâm cả người vào trong suối. Một dòng nhiệt lưu lập tức bao bọc lấy ta. Ngay cả cái lạnh lẽo len lỏi trong từng khe xương cũng dần dần tan đi. Không biết đã ngâm bao lâu, đến khi mở mắt lần nữa, ta cảm thấy tay chân đã khôi phục sức lực. Quấn áo đứng dậy.

Tiểu Nguyệt Lượng chạy về phía ta.



“Tiểu cô cô, người đỡ hơn chưa?”



Ánh mắt thằng bé vẫn còn hoảng hốt khiến ta có chút áy náy. Ban đầu ta chỉ muốn giúp nó quên đi chuyện buồn nên mới dẫn đến bên hồ chơi đùa. Nào ngờ cuối cùng lại khiến thằng bé sợ hãi đến thế. Ta yêu thương xoa đầu nó.



“Tiểu cô cô hoàn toàn không có vấn đề gì cả.”



Tiểu Nguyệt Lượng nửa tin nửa ngờ gật đầu. Đôi mắt lại đột nhiên sáng bừng. Thằng bé há to miệng, nhìn về phía cách đó không xa.

Tựa như nhìn thấy điều gì đó kỳ diệu đến khó tin.

31.

 

Ta quay đầu lại.

Chỉ thấy trên mặt suối nước nóng rộng lớn kia, có một tấm màn trắng mỏng manh rủ xuống như lụa. Phía sau tấm màn ẩn hiện bóng một con thuyền, còn có bóng dáng ba người in hằn trên đó.

Tiểu Nguyệt Lượng vui mừng kêu lên: “Cha ơi! Mẹ ơi! Bà nội ơi!”

Thằng bé nói chẳng hề sai. Nhìn qua lớp màn, quả thật là dáng vẻ của ca ca ta, tẩu tử và mẫu thân ta. Tiểu Nguyệt Lượng dụi dụi mắt, vẻ mặt rạng rỡ, mừng rỡ vẫy tay về phía con thuyền. Ta ôm chặt lấy nó:



“Tiểu Nguyệt Lượng, họ cùng nhau ra ngoài du ngoạn rồi.”

“Vì sao… không dẫn chúng ta theo?” Thằng bé phụng phịu chu môi. Ta ghé sát mặt vào má nó, thì thầm:



“Bởi vì gần đây thân thể của tiểu cô cô không tốt, bệnh mãi không dứt. Cho nên họ để con ở lại đây… để bầu bạn với cô cô.”

“Tiểu Nguyệt Lượng có bằng lòng không?”

Đứa bé đưa một tay ôm lấy cổ ta, dùng sức gật đầu thật mạnh.

Rồi sau đó giơ tay còn lại lên, hăng hái vẫy tay tiễn biệt chiếc thuyền nơi xa.

Ta vùi mặt vào lớp áo bông mềm mại thơm mùi sữa của thằng bé,

lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt đã trào ra từ lúc nào.

32.

Khi Tiểu Nguyệt Lượng thiếp đi, khoé môi vẫn còn vương ý cười ngọt ngào. Ta biết rõ những người trên thuyền kia là ai.

Là Bạch Chỉ, Phi Lô và cả ma ma. Ta biết ơn họ vì đã giúp Tiểu Nguyệt Lượng thực hiện được một giấc mộng đẹp. Phi Lô nói tất cả đều là do Vương gia sắp xếp.

Lại là Lục Phóng ư? Hắn đối với huynh trưởng ta tình nghĩa sâu nặng, đối với Tiểu Nguyệt Lượng lại càng hết lòng hết dạ.

Trời đã khuya, ta nghĩ sẽ chờ đến sáng mai tự mình đi cảm tạ hắn một phen. Cảm tạ hắn đã cứu Tiểu Nguyệt Lượng một mạng. Cũng cảm tạ hắn đã vì đứa nhỏ này mà tạo nên một giấc mộng đẹp chân thật như thế.

Và cảm tạ hắn… vì đã cứu ta không chỉ một lần.

Nhưng sáng hôm sau, hắn đã rời đi không một lời từ biệt. Ma ma nói hắn đã lên đường ngay trong đêm.

“Sao lại đi vội vã đến thế?” Ta khẽ nhíu mày.

33.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ma ma ấp úng, cuối cùng mới nói ra sự thật Vương gia bị nhiễm phong hàn. Hắn sợ quấy rầy ta nên mới âm thầm về phủ dưỡng bệnh.

Phong hàn?

Vậy thì phải tĩnh dưỡng nhiều hơn. Đêm tối gió lớn, thân mang bệnh tật, căn bản không nên lên đường vào ban đêm. Huống hồ nơi này là sơn trang, diện tích rộng rãi không khí thoáng đãng, hắn lại còn mời thái y đến khám cho ta mỗi ngày. Nếu quả thật chỉ là phong hàn bình thường, ở lại đây dưỡng bệnh chẳng phải thích hợp hơn sao?

Ta nghiêm giọng hỏi lại ma ma:

“Rốt cuộc hắn vì cớ gì phải rời đi gấp gáp như thế?”

Ma ma bị ta hỏi đến đỏ mắt, nghẹn ngào bật khóc.

“Vương gia… bệnh cũng không nhẹ.”

Bệnh cũng không nhẹ?

Ta lập tức sai người chuẩn bị ngựa. Quyết định hồi phủ ngay tức khắc.

34.

 

Ngoài phòng ngủ của Lục Phóng chỉ có một mình Phi Lô trấn giữ. Hắn đi qua đi lại, sắc mặt đơ cứng. Thấy ta trở về, thần sắc thoáng ngẩn ra:



"Tống Tiểu thư... sao người lại trở về rồi? Vương gia dặn người ở sơn trang an tâm dưỡng bệnh mà..."



Ta ngắt lời hắn: "Vương gia làm sao vậy?"



Thấy hắn ấp a ấp úng, ta nghiêm giọng quát: "Mẫu thân ta tinh thông y thuật, ta cũng hiểu đôi phần, chưa biết chừng có thể cứu được hắn."



Phi Lô khẽ gật đầu. Hắn nói, Lục Phóng từng bị trùng độc gây thương tích, chỉ cần gặp phải khí lạnh thì sẽ tái phát bệnh. Khi phát bệnh xương cốt sẽ đau đớn như bị d.a.o cắt.



Thì ra hắn vốn chẳng thể chịu nổi khí lạnh. Nước hồ băng kia lạnh đến tận xương tuỷ, vậy mà hắn vẫn cứ… Tim ta chợt siết lại, tiếp tục hỏi:



"Đó là loại độc trùng gì? Có thuốc chữa không?"



Phi Lô lắc đầu. Hắn nói không rõ là độc gì, chỉ biết thuốc giải duy nhất là do Hoàng hậu nắm giữ. Hoàng hậu mỗi năm chỉ ban thuốc một lần. Chỉ là năm nay... không có thuốc.

Là thứ thuốc gì mà lại kỳ quặc như thế? Lại trùng hợp đến lạ lùng, chỉ Hoàng hậu mới có thôi sao? Vì sao năm nào cũng ban, riêng năm nay lại không?

Thấy ta hỏi gấp, Phi Lô cắn chặt môi như thể hạ quyết tâm rất lớn rồi mới nói:



"Tống tiểu thư, bất luận trong cung hay ngoài triều, vương gia chưa từng từ bỏ vụ án của Tống gia.”



"Bệ hạ sớm đã hạ bút định luận nhưng vương gia chẳng màng sinh tử, ngày ngày tra hỏi khắp nơi, vẫn luôn kiên trì điều tra.”



"Hoàng hậu vô cùng khó chịu, nói nếu vương gia còn không chịu buông bỏ chấp niệm... thì căn bệnh của ngài ấy sẽ không thuốc nào cứu nổi.”



"Nhưng vương gia nhà chúng ta... thà chịu chết… cũng..."

Tim ta như bị bóp nghẹt. Thì ra đống hồ sơ chất chồng trong thư phòng Lục Phóng là do hắn dùng cả tính mạng đánh đổi mà có được. Ta biết Lục Phóng quyết sẽ không để Phi Lô nói ra những lời này với ta. Nhưng tâm ý muốn cứu hắn của Phi Lô đã viết rõ ràng trên mặt.

Hắn nhìn ta bằng ánh mắt van nài. Mong ta buông bỏ việc điều tra vụ án năm xưa. Bởi vì chỉ khi ta từ bỏ, Lục Phóng mới có thể buông tay. Chỉ khi chàng buông tay, mới có thể sống sót.

Thế nhưng, ta sẽ không từ bỏ. Đây là tính mạng của mẫu thân ta cùng mấy chục mạng người trong Tống phủ. Nhưng ta cũng tuyệt đối sẽ không buông tay Lục Phóng.

Hiện giờ, ta đã có thêm một đầu mối. Việc Hoàng hậu cản trở Lục Phóng điều tra vụ án, tất có ẩn tình không thể để người khác biết được.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com