Hải Đường Thác

Chương 8



25.



Ma ma đáp, Tiểu Nguyệt Lượng không hề rơi xuống hồ, thằng bé chỉ ngủ quên trong một đống cỏ khô, sau đó mới được tìm thấy.

Ngày hôm đó, sau khi ta nhảy xuống hồ băng, một khoảng thời gian dài vẫn không nổi lên. Thái tử muốn xuống nước cứu người nhưng bị đám nô tài ngăn lại, đành giậm chân đứng trên bờ chờ đợi.

May mà vương gia kịp thời đến nơi, mười con trâu cũng không kéo hắn lại được, lập tức nhảy xuống nước cứu người. Sau khi cứu được ta, hắn liền vác ta đến đây, tại suối nước nóng trong sơn trang của hắn. Hắn nói suối nóng có thể xua tan khí lạnh là hiệu quả nhất.

Thì ra người cứu ta là Lục Phóng…

Ta nhớ khi mình dần chìm xuống đáy, có một cơ thể nâng ta lên từ dưới nước. Ta không nhìn rõ được mặt hắn nhưng có thể cảm nhận được lồng n.g.ự.c rắn chắc cùng cánh tay mạnh mẽ ấy ôm chặt lấy ta không buông, dùng hơi ấm nơi môi, truyền từng luồng khí nóng vào thân thể giá lạnh của ta.

Hắn đưa ta rời khỏi bóng tối, trôi về phía ánh sáng, lại một lần nữa thấy được bầu trời xanh đến chói mắt…

Đang lúc nói chuyện, ngọn nến trong phòng chợt lay động. Có người đẩy cửa bước vào.

Bạch Chỉ bưng một bát thuốc. Lục Phóng đi ngay sau nàng. Tay ôm một chiếc hộp sắt, còn nắm theo một cây cung.

26.

Bạch Chỉ ra sức đóng vai một tì nữ, muốn trực tiếp đút ta uống thuốc. Chỉ là chén thuốc kia còn bốc hơi nghi ngút, ta sợ nàng làm ta bỏng chết, bèn tự tay nhận lấy bát thuốc.

Lục Phóng thấy vậy liền đặt thứ trong tay xuống, lại đưa tay lấy bát thuốc từ tay ta.

Ma ma mím môi cười khẽ, mặt đầy xuân sắc, bê một chiếc ghế tròn đến bên giường, mời Lục Phóng ngồi xuống. Sau đó một phen kéo tay áo Bạch Chỉ lôi ra ngoài, còn không quên khép cửa lại thật nhanh.

Trong phòng lập tức im ắng, chỉ còn tiếng thìa khẽ khuấy trong bát thuốc.

Một lúc sau, có lẽ là thuốc đã nguội bớt, hắn mới cẩn thận múc một muỗng, chậm rãi đưa tới bên miệng ta.

Không hiểu sao, đầu óc ta bỗng trống rỗng. Bình thường ta diễn trò gì cũng được, có thể diễn Ngọc Hoàng Đại Đế, cũng có thể làm kẻ sát nhân, thậm chí vào vai một con ch.ó cũng chẳng có gì khó khăn.

Vậy mà lúc này, đột nhiên lại chẳng có chút cảm hứng diễn xuất nào, đến lời thoại cũng không biết nói gì cho thích hợp.

May mà Lục Phóng mở lời trước. Hắn nói, chiếc cung là của ca ca ta, còn chiếc hộp là di vật của mẫu thân. Nay giao hết lại cho ta, bảo ta phải cất giữ cho thật cẩn thận.

27.



Ánh mắt ta rơi xuống chiếc hộp sắt hắn mang đến. Trên mặt hộp còn lưu lại vết cháy xém.

Hôm Tống phủ gặp nạn, cả nhà bị sát hại, phủ đệ cũng bị phóng hỏa. Tiểu Nguyệt Lượng cùng chiếc hộp này được người trong nhà giấu trong một chiếc giếng cạn. Cho đến khi Lục Phóng mang người tới mới tìm thấy hắn.

Bên ngoài hộp bị ám khói đen sì nhưng bên trong vẫn còn nguyên vẹn. Trong hộp là một cuốn sổ tay dày cộp, trang đầu là tên mẫu thân ta. Thì ra đây là tâm huyết cả đời của bà. Ghi chép toàn bộ kiến thức và suy ngẫm của bà về y dược.

Dù là chiếc cung hay cuốn sổ, đều vô cùng trân quý, cũng chính là di vật của nhà họ Tống.

Mà hôm nay Lục Phóng lựa chọn giao nó vào tay ta là bằng chứng cho sự tín nhiệm tuyệt đối của hắn đối với ta.

Người xem khắt khe đến thế, cuối cùng cũng đã hoàn toàn tin rằng ta thật sự là Tống Uyển Ngâm. Khiến lòng ta nhất thời trăm mối ngổn ngang.

Quả nhiên như ta dự liệu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Lao xuống hồ băng ấy, quả thực đáng giá.

28.

 

Khi nhìn thấy lớp băng vỡ ấy, ta đã quyết định, ta phải nhảy xuống hồ băng này.

Ta nhớ rõ trong hợp đồng với đoàn làm phim có ghi cảnh ngã xuống dưới lớp băng. Ở đoàn phim, ta sẽ thay Thẩm Phiêu Phiêu thực hiện cảnh đó. Nhưng lần này là vì Tiểu Nguyệt Lượng. Cũng là vì chính ta.

Nếu Tiểu Nguyệt Lượng thật sự rơi xuống nước, dù phải liều cả mạng sống, ta cũng phải cứu thằng bé lên. Còn nếu không phải như vậy thì cảnh rơi xuống hồ băng này cũng là một tình tiết quan trọng. Chắc chắn có thể thúc đẩy được diễn biến phía sau.

Cảnh tượng hôm đó, thoạt nhìn đã biết là có người cố ý bày mưu đặt bẫy. Kẻ muốn hại ta nhất định có liên quan đến kẻ đã hãm hại mẫu thân ta và cả nhà họ Tống. Nếu ta không tự mình dấn thân làm mồi nhử, bọn chúng tuyệt đối sẽ không dễ gì lộ đuôi.



Huống chi, vì ca ca của ta, Lục Phóng sẽ không tha cho kẻ dám hãm hại ta. Một ván "khổ nhục kế" có thể khiến hắn hạ quyết tâm tiếp tục điều tra giúp ta. Vì vậy, nhân lúc thân thể ta suy yếu, mà hắn lại mềm lòng chẳng nỡ từ chối, ta liền đưa ra một loạt yêu cầu:

"Vương gia, ta có thể gặp Thái hậu một lần được không?"

"Ngày mẫu thân ta xảy ra chuyện, Hà Nhu từng vào cung không? Lúc đó Thái tử đã làm gì?"

Lục Phóng trầm ngâm một lát, dịu giọng nói:



"Đợi ngươi dưỡng bệnh cho khỏe đã."

29.



Ta nghe thấy có người gõ cửa. Là Phi Lô. Hắn đến báo rằng Thái tử điện hạ đã tới sơn trang. Nghe tin ta đã tỉnh nên đến thăm bệnh. Lục Phóng liếc ra ngoài cửa sổ một cái.



"Trời đã tối thế này, một nam tử đến khuê phòng  của nữ tử, không hợp lễ nghĩa."

Phi Lô trợn tròn mắt:



"Nhưng mà Vương gia người… không phải cũng… trời tối rồi còn ăn vạ không chịu đi sao…"

Lục Phóng chậm rãi đứng dậy, ung dung bước ra ngoài:



"Bản vương đến lúc trời còn chưa tối."

"Tống tiểu thư đang tĩnh dưỡng, người ngoài chớ làm phiền."

"Tiễn Thái tử hồi cung."

Phi Lô bĩu môi, nói "vâng" một tiếng rồi chạy như bay ra ngoài, vui vẻ chạy ra cửa đuổi Thái tử về.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com