Hai Kiếp Bấp Bênh

Chương 6



Tôi hất cằm về phía một quán nhỏ ven đường.

 

Cố Trầm Nam cũng về phía đó, nhướng mày mỉm : "Vậy thì bản quán quân cho cơ hội đó."

 

Chỉ là hoành thánh còn mang lên thì một phụ nữ xuất hiện.

 

Cô trang điểm kỹ càng, mặc váy dài đỏ rực, giày cao gót đối diện với Cố Trầm Nam.

 

"Trầm Nam?" Giọng cô mềm mại nhẹ nhàng.

 

Cố Trầm Nam ngẩng đầu cô, nụ môi lập tức biến mất.

 

Người phụ nữ đó trông vẻ quen mắt, nhưng nghĩ mãi cũng nhớ nổi là ai.

 

Tôi bát hoành thánh mặt vốn là của Cố Trầm Nam, thở dài.

 

"Xem tội nặng thật, đến bát hoành thánh cũng mời nổi."

 

Kể từ đêm hôm đó, khi Cố Trầm Nam rời cùng phụ nữ đó, gặp trong nhiều ngày.

 

Lần gặp tiếp theo là cổng khu ở.

 

Cậu lặng lẽ một , trái ngược với hình ảnh năng động thường thấy.

 

"Cố Trầm Nam?" Tôi gọi .

 

Cậu ngẩng đầu , trong đôi mắt lãnh đạm mới lóe lên chút ánh sáng.

 

"Tôi còn tưởng bắt cóc , lâu quá thấy ." Tôi cố đùa để xua khí u ám .

 

Dường như tác dụng.

 

Cậu khẽ nhếch môi , đưa tay vỗ nhẹ lên đầu .

 

"Cậu thể nghĩ cho chút ?"

 

11.

 

Cố Trầm Nam thương.

 

Tôi chỉ phần băng lộ chân : "Chỗ ?"

 

Cậu cũng cúi đầu chân , đó kéo quần lên một chút.

 

Có lẽ động đến vết thương, hít một lạnh, nhưng vẫn cố cứng miệng: "Không ."

 

"Chỉ mấy ngày gặp mà thành thế ?" Tôi kéo ống quần lên, thấy băng quấn kín chân thì cau mày.

 

Cậu nắm lấy tay , bật khẽ.

 

Tôi khó hiểu ngẩng đầu , ngờ cúi xuống.

 

Mặt và gần.

 

Rất gần.

 

Gần đến mức thở của làm cả mặt nóng bừng.

 

"Quan tâm ?" Cậu nhướng cặp mày lưu manh, khóe môi mang theo nụ ngông, "Cậu thích đấy chứ."

 

Tôi giật b.ắ.n .

 

"Tôi, , !" Tôi rút tay , vội vàng bật dậy khỏi ghế, "Cậu cái gì !"

 

"Tống Tiệp." Cậu ngẩng đầu , đôi mắt còn u tối như khi cổng khu nhà nữa, mà sáng lấp lánh như chứa cả bầu trời .

 

"Tôi , ánh mắt dối ."

 

Tôi nhất thời phản ứng , theo bản năng xoay tránh mặt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Cố Trầm Nam, nếu còn dám linh tinh, xé miệng !" Tôi nghiến răng, bỏ một câu chạy về nhà dám ngoảnh .

 

Miệng lưỡi của Cố Trầm Nam phanh.

 

Nói linh tinh là sở trường của .

 

Tôi lẽ nên quen , nên phản ứng thái quá như hôm nay.

 

Nghĩ đến đó, lăn qua lộn giường, quyết định nghĩ nữa.

 

Phải .

 

Tôi mất ngủ .

 

Cũng chỉ tại cái tên Cố Trầm Nam , suốt ngày tầm bậy.

 

Tôi mang cặp mắt gấu trúc u ám Cố Trầm Nam đang chờ cổng khu nhà.

 

Hình như tâm trạng , còn vẫy tay chào .

 

"Chào buổi sáng."

 

Chào cái đầu .

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Tôi mặc kệ , tiếp tục thẳng.

 

Vì chân thương nên thời gian tới thể luyện tập, đành ở lớp học.

 

Giờ trong lớp chia làm hai phe con gái.

 

Một phe ủng hộ Lâm Trạch Sâm, một phe theo Cố Trầm Nam.

 

Tôi giơ tay định xoa trán thì thấy giọng bực dọc của Cố Trầm Nam: "Tôi ngủ, đừng làm ồn."

 

cách xử lý vẫn hơn Lâm Trạch Sâm nhiều.

 

Tôi mím môi.

 

Cảm thấy vui vui.

 

12.

 

Kết quả cuộc thi sớm .

 

Lâm Trạch Sâm như thường lệ vẫn nhất, thứ hai.

 

Thầy cô vui, mời chúng ăn một bữa.

 

Ban đầu định từ chối, nhưng cầm chiếc cúp trong tay, vẫn gật đầu đồng ý.

 

"Tống Tiệp." Vừa bước nhà hàng, Lâm Trạch Sâm vẫy tay gọi .

 

Tôi thở dài, chậm rãi bước đến.

 

"Thầy tới ?" Tôi xuống đối diện Lâm Trạch Sâm.

 

Anh chu đáo rót cho một ly nước: "Có lẽ kẹt việc gì đó."

 

Tôi gật đầu.

 

Sau đó chậm rãi đổ nước từ ly bát, súc bát súc đũa.

 

"Anh giúp đổ bát nước nhé, cảm ơn." Tôi lịch sự chặn phục vụ , đưa bát nước .

 

Nước do Lâm Trạch Sâm rót, sợ uống rước xui xẻo.

 

Thấy làm , cũng giận, còn điềm nhiên làm theo.

 

Không hổ là thủ khoa.