Dù lúc nào cũng để bản khó xử.
"Giờ tuyển thẳng thành công , chúng học chung trường." Vừa rửa chén, Lâm Trạch Sâm .
Tôi sững .
Nếu là kiếp , chắc vui đến mức mơ cũng .
Đáng tiếc cuối cùng chỉ thể một trường quá xa trường .
"Không lẽ chỉ thể tuyển thẳng một trường đại học ?" Tôi , "Vậy thi đại học thử xem."
Câu chắc đủ sức công phá, sắc mặt cứng .
Tôi giả vờ thấy vẻ bối rối đó, cúi đầu đồng hồ.
"Lâu , nếu thầy đến thì xin phép về ."
Nói xong đeo cặp rời khỏi nhà hàng.
Vừa vài bước, Lâm Trạch Sâm kéo tay .
"Tôi hiểu." Anh vẻ khó chịu, "Rốt cuộc ghét điểm nào?"
Tôi đầu .
Dưới ánh đèn đường, còn vẻ cao cao tại thượng, kéo tay như cách từng bao kéo .
"Lâm Trạch Sâm." Tôi rút tay , hỏi , "Không lẽ... thích ?"
13.
Tôi Lâm Trạch Sâm bệnh mà.
Kiếp ngày nào cũng bám theo , đến trời cũng hái tặng, cũng chẳng thèm liếc mắt .
Giờ chẳng thèm lấy một cái, thì thích .
" là bệnh thật." Giờ thể dục, bên cạnh thương là Cố Trầm Nam.
Tôi nghiêng đầu , thấy chỉ tay về phía Lâm Trạch Sâm đang chạy chậm chạp ngoài sân: "Nhìn kìa, chạy chẳng hồn, chắc là thận yếu."
"Phụt—" Tôi phun hết ngụm nước uống.
"Sao ghét ?" Tôi vặn nắp chai, hỏi Cố Trầm Nam.
Dường như từ đầu mang thái độ thù địch với Lâm Trạch Sâm.
Tôi nhớ kiếp hai hầu như chẳng liên quan gì.
Cố Trầm Nam một cái, dậy khỏi bậc thềm, phủi bụi hướng khác: "Vì đáng ghét."
Nói như .
Tiết thể dục hết, Bạch Khả Nhi chạy đến cạnh .
"Cậu ? Có chuyện lớn đấy!" Vừa xuống cô bắt đầu tám.
Từ khi cô cạnh , chuyện gì trong lớp cũng hết.
"Chuyện lớn gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Mẹ của Sở Thiên Hoài đến văn phòng hiệu trưởng."
Tôi cau mày: "Sở Thiên Hoài là ai?"
Nghe quen quen.
"Cậu nhớ ? Là đàn hơn chúng hai khóa, nhà siêu giàu, ngày nào cũng xe xịn đến đón."
Tôi mơ hồ nhớ .
Hình như cấp ba đúng là như , chỉ từng thấy thoáng qua hồi lớp 10.
"Chẳng nghiệp hơn một năm , đến trường làm gì?"
Bạch Khả Nhi quanh, ghé sát tai : "Tớ ngang văn phòng hiệu trưởng, thấy họ , Cố Trầm Nam là con riêng của bố Sở Thiên Hoài, đang làm ầm lên, bắt hiệu trưởng đuổi học Cố Trầm Nam."
Sao như !
Tôi trừng mắt Bạch Khả Nhi: "Cậu chắc nhầm chứ?"
"Chắc như đinh đóng cột."
Trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh phụ nữ yêu kiều dẫn Cố Trầm Nam hôm nọ.
Lại nghĩ đến chuyện dù Cố Trầm Nam năng khiếu bơi lội đến thế, nhưng về chẳng thấy đạt giải gì...
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Kiếp rốt cuộc Cố Trầm Nam xảy chuyện gì?
14.
Chuyện Cố Trầm Nam là con riêng nhanh chóng lan truyền khắp trường.
Khi thấy bạn bè trong lớp bàn tán, việc đầu tiên làm là về phía Bạch Khả Nhi.
Cô lắc đầu: "Tớ chỉ kể cho mỗi thôi."
Tôi lo lắng về chỗ của Cố Trầm Nam.
Trống trơn.
Cậu chắc cũng những lời đồn dễ đó.
"Tống Tiệp, đến giúp lấy vài thứ." Ngay khi định tìm Cố Trầm Nam thì cô giáo dạy Hóa gọi từ cửa lớp.
Phòng thí nghiệm hóa ở tòa nhà khác, bước thì chuông tiết vang lên.
Vừa tìm dụng cụ học tập cô giáo nhờ lấy, nghĩ đành chờ hết tiết mới tìm Cố Trầm Nam .
Lúc đó, lưng bất chợt vang lên một tiếng “bùm”.
Khi thì thấy một đốm lửa bùng lên xa.
Kể từ hỏa hoạn đó, còn chịu nổi lửa nữa, ngay cả bếp gas ở nhà cũng tránh xa.
Giờ thấy ngọn lửa ngày càng lớn , chân mềm nhũn, sụp xuống sàn.
"Có… ai !"
"Cứu với!"