12.
Không ngờ được, Trình Tống vậy mà đã mua nhà trong thành phố!
Nam Cung Tư Uyển
Căn hộ nhỏ không lớn, nhưng sạch sẽ, sáng sủa, có hơi ấm của một tổ ấm thật sự.
Tôi ngỡ ngàng:
“Đây là… nhà của anh?”
Trình Tống đỏ mặt, nhẹ nhàng đặt giày tôi vào kệ:
“Ừ. Anh tự sửa sang lại. Ban đầu định để kết hôn rồi dùng.”
Tôi sững người.
Kiếp trước, sau khi cưới tôi, anh phải trả tiền sính lễ, mua vàng, lo đủ thứ. Phải mất hai năm sau mới mua nổi căn nhà nhỏ.
Vậy mà tôi còn…
Tôi thở dài, rút từ túi ra chiếc thẻ ngân hàng, nhét vào tay anh:
“Đây là tiền của anh. Em trả lại.”
“Sau này em sẽ tự kiếm tiền. Cũng không định quay về nhà nữa.”
Trình Tống nhìn tôi, như không biết phải nói gì. Một lúc sau mới khẽ cười:
“Lưu Thanh Uyển, cố gắng lên.”
Những ngày sống cùng Trình Tống bắt đầu từ đó.
Lần đầu tiên, tôi cảm thấy mình thật sự vô dụng.
Dù được sống lại, tôi vẫn chẳng biết gì về xu thế, kỹ năng, hay kiếm tiền. Kiếp trước tôi chỉ biết tiêu tiền, nói đạo lý, về quê khoe mẽ.
Giờ nằm dài trên giường, tôi chỉ muốn chui xuống đất vì nhục.
Ngày thứ hai, Trình Tống còn chưa tỉnh, tôi đã dậy xuống bếp. Khi anh lơ mơ bước ra phòng khách, tôi đã bận rộn với tạp dề, bày mì trứng cà chua nóng hổi lên bàn:
“Anh ăn thử không?”
Thật ra kiếp trước toàn là anh nấu cho tôi. Kiếp này tôi nhất định phải trở thành một người vợ tốt, mẹ hiền, người đồng hành biết kiếm tiền.
Trình Tống ngẩn người, nếm thử vài miếng, rồi nhìn tôi dò xét:
“Lưu Thanh Uyển, em lại định bày trò gì?”
Tôi bĩu môi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Không có việc gì thì không được nấu cho anh ăn chắc?”
Tôi ngập ngừng một lát rồi hít sâu:
“Nhưng mà, thật sự có chuyện muốn nhờ anh…”
“Anh có biết ở đâu dạy thiết kế nội thất không?”
13.
Sau một đêm thức trắng, cuối cùng tôi cũng phát hiện ra sở trường duy nhất của mình là thiết kế nội thất.
Kiếp trước, Trình Tống từng rất yêu tôi. Anh dẫn tôi đến xem công trình đã cải tạo xong, còn tận tình giới thiệu các bản thiết kế và xu hướng hiện đại. Dù chỉ là thiết kế nội thất, nhưng kiến thức từ kiếp trước khiến tôi như đang dẫn trước thị trường cả mười năm.
Trình Tống hơi ngạc nhiên, nhưng không nói gì. Anh chỉ nghiêm túc giới thiệu cho tôi một lớp học bồi dưỡng cơ bản. Biết tôi không có tiền, anh còn lặng lẽ đóng học phí giúp tôi.
Trong thời gian sống ở thành phố, mẹ liên tục gọi điện giục tôi đưa Trình Tống về ra mắt để bàn chuyện cưới xin, viện lý do em dâu tôi sắp sinh, sui gia đã không thể chờ thêm. Tôi chỉ qua loa đáp vài câu rồi cúp máy.
Thực ra tôi mong họ không chờ được. Nhà Trần Phương cũng chẳng ra gì. Cô ta giống tôi, có em trai, mà cưới xin lại như một cái cớ để moi tiền về lo cho cậu em ấy.
Kiếp trước, Trần Phương không ít lần mượn tiền tôi để lo cho em trai cô ta. Kiếp này, cô ta muốn lo gì thì lo, tôi không dính dáng nữa.
Tôi ngân nga vài câu hát, cảm thấy rời khỏi ngôi nhà ấy, cả thế giới đều thoáng đãng.
Nhưng chẳng bao lâu sau, nhà lại có chuyện.
Gia đình Trần Phương kéo đến làm loạn, đập phá đồ đạc, còn đánh bố tôi chảy m.á.u đầu.
…
Tôi chạy về, thấy bố quấn băng trắng nằm trên giường, mẹ thì ngồi thở dài ngoài sân, còn em trai tôi thì giả vờ không biết gì, nằm ì ra không chịu dậy.
Một gia đình vô dụng, không ai khá hơn ai.
“Trình Tống đâu? Sao chưa mang tiền sính lễ đến?”
Tôi giận dữ: “Đừng mơ nữa. Con nghe nói Trình Tống đã có bạn gái rồi.”
“Phụ nữ từng sảy thai như con, đừng mơ mộng viển vông!”
Mẹ tôi như nổi điên: “Thế thì bao nhiêu năm nuôi mày uổng phí rồi à?”
Tôi mỉm cười lạnh lùng: “Thì người ta vẫn nói, con cái là món nợ mà.”
Nhân lúc mẹ đang nấu ăn, bố nằm ngủ, tôi lén vào phòng trộm sổ hộ khẩu.
Bữa cơm tối diễn ra trong im lặng.
Tôi không nhịn được nữa: “Nhà Trần Phương đòi tiền với nhà, hai người cũng phải đồng ý à? Người ta có thai rồi thì muốn gì là được nấy sao? Cô ta mà đòi nhà ở Bắc Kinh, hai người cũng cho à?”
“Nhà mình chỉ có chừng ấy, gả được thì gả, không thì thôi.”
Tôi ghét người nhà mình, nhưng càng ghét nhà Trần Phương hơn. Để họ cắn xé nhau cũng tốt.