14.
Nghe tôi nói cứng, bố mẹ bắt đầu hoảng. Em trai tôi tức giận chắn cửa: “Chị lớn như vậy, không thể lo cho nhà chút à?”
Tôi cười lạnh: “Mày đánh tao sảy thai, biết là phạm tội không? Ở bệnh viện còn có hồ sơ, tội nhẹ cũng đủ đi tù rồi!”
Nam Cung Tư Uyển
Bố tôi sốt ruột: “Đừng nói bậy! Mày tự ngã đấy chứ!”
Mẹ tôi gật đầu lia lịa: “Đúng thế! Mày chỉ có mỗi thằng em trai, không được đổ oan cho nó!”
Em tôi thì đắc ý, còn ngẩng mặt khiêu khích.
Tôi nhìn họ một lượt, rồi xoay người rời đi, không ngoái đầu lại.
Từ nay về sau, sống c.h.ế.t của họ không còn liên quan gì đến tôi.
Khi tôi về lại nhà Trình Tống, anh còn đang ở công trường. Tôi đi chợ mua rau, vừa rửa vừa nghĩ: rốt cuộc anh thích gì ở tôi?
Trước kia, tôi chẳng làm gì ngoài tiêu tiền và chạy về nhà mẹ. Vậy mà anh chưa từng oán trách, vẫn luôn dịu dàng như thế.
…
Tối hôm đó, khi Trình Tống về, tôi đón túi đồ anh mang theo, đưa dép, gọt dưa hấu cho anh ăn.
“Ngọt không?”
Anh ngơ ngác nhìn tôi như không nhận ra người trước mặt nữa. Tôi thở dài tôi sẽ cho anh quen dần, quen việc tôi chỉ còn mỗi mình anh.
“Em có thể ở đây thêm một thời gian không? Khi nào đủ tiền thuê nhà, em sẽ dọn.”
Anh gắp miếng sườn chua ngọt: “Cứ ở đây, không cần đi đâu cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi lo lắng: “Sống chung thế này, có ảnh hưởng anh tìm bạn gái không?”
Tôi vừa nói xong liền thấy hối hận. Sao tôi lại… nói chuyện “trà xanh” thế?
Anh im lặng, chỉ liếc tôi một cái rồi cúi đầu ăn tiếp.
Không lẽ tôi nói rõ đến thế rồi, anh vẫn không hiểu?
15.
Lớp bồi dưỡng Trình Tống tìm cho tôi rất tốt. Tôi dường như phát hiện bản thân thật sự có năng khiếu thiết kế nội thất. Cô giáo khen tôi suốt, còn đưa cho tôi một bản thảo để thử thiết kế độc lập.
Tôi dồn hết tâm trí vào đó, đến mức chẳng còn quan tâm đến Trình Tống hay nhà mình.
Mẹ tôi cuối cùng cũng phát hiện sổ hộ khẩu biến mất, gọi cho tôi chửi om sòm. Tôi giả ngơ, còn nói chắc con trai bà lấy rồi.
Sau khi hoàn thành bản vẽ, tôi nhận được ba nghìn tệ tiền thưởng, đồng tiền đầu tiên tôi kiếm được sau nhiều năm.
Hôm sau Trình Tống được nghỉ, tôi kéo anh đi dạo phố, muốn mua một món quà tặng anh.
Khi đi qua cổng bệnh viện, thấy đám đông đang xô đẩy. Nghe có người hét: “Trần Phương! Sao cô nhẫn tâm thế!”
Tôi ngó vào chẳng phải là nhà Trần Phương và… cả bố mẹ tôi sao?
Nhà họ Trần thấy nhà tôi không kham nổi tiền cưới, bèn bắt Trần Phương đi phá thai. Mẹ cô ta còn nói: “Tôi đã hỏi rồi, đứa nhỏ là con trai! Nhưng nhà họ Lưu không có khả năng, thôi thì phá luôn, sau này ai đi đường nấy.”
Trần Phương khóc lóc van xin, mẹ tôi như phát điên.
Bố tôi thì hét to: “Tôi có con gái! Đại mỹ nhân nổi tiếng, còn là sinh viên đại học! Tôi gả nó cho người nhiều tiền, kiếm đủ tiền cưới cho thằng út!”
Hóa ra không phải họ định bán m.á.u bán thịt, mà là… bán tôi.
Tôi lặng lẽ quay đi, nghĩ: Muốn bán tôi thì phải tìm được tôi đã.