Cúi đầu, anh giơ tay lên nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay—
Món quà năm xưa tôi mua tặng, không đắt, cũng rất hiếm thấy anh đeo.
Chiếc đồng hồ này tôi đã mua từ nhiều năm trước, khoảng hai ba vạn tệ thôi, so với mấy món đồ xa xỉ giới hạn trăm vạn của anh thì chẳng đáng là gì.
Nhưng với tôi khi đó, nó đã rất đắt rồi.
Chỉ là cuối cùng lại không tặng được.
Sau khi rời đi, tôi thậm chí còn quên mất đã cất nó ở đâu.
Nói thật, trong những năm tháng ấy, gia đình danh giá như nhà họ Trình… vốn rất coi trọng thể diện.
Tôi đã nghe đi nghe lại biết bao lần—
“Quá rẻ tiền.”
“Người mẹ làm mất mặt.”
“Anh không dám giới thiệu cô với ai.”
“Em mặc thế này mà đòi đi cùng anh sao.”
“Mẹ xem mấy bà khác xách túi gì kìa!”
…
Hình như chỉ khi tôi gạt bỏ con người thật của mình, khoác lên chiếc áo lộng lẫy chói mắt, thì mới có thể gượng ép chen chân vào cái giới hào môn đầy ghen tỵ đó—
Mà với Trình Sở, đó chính là phần thưởng anh ban cho tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Lúc ngang qua một cửa hàng cao cấp, tôi chỉ vào một mặt dây chuyền và nói với nhân viên bán hàng:
“Gói cái đó lại giúp tôi, quà sinh nhật.”
—Dù sao hệ thống cũng chi tiền, thôi thì tặng thứ phù hợp với thân phận của họ.
29
Khi tôi ra khỏi trung tâm thương mại, bất ngờ phát hiện Trình Sở vẫn còn ở đó.
Anh lái xe đến cổng chính, vẻ mặt dường như đã bình tĩnh trở lại.
“Đi tìm Tiểu Niệm thôi.
Thẩm Chi.”
Anh mở cửa xe cho tôi, nét mặt như thể chưa từng có cuộc cãi vã nào vừa xảy ra.
“Cùng nhau tổ chức sinh nhật đi.
Làm ơn.”
—Hai từ cuối, Trình Sở nói rất khẽ.
Tôi nhìn anh một cách lạ lùng.
Dù chỉ ở thế giới này một tháng, tôi cũng biết rõ, mối quan hệ giữa anh và Trình Niệm không hề tốt.
Nếu đây là cơ hội giúp hai cha con xích lại gần nhau…
Thì cũng tạm coi như chuyến đi này không uổng phí.
Tôi nói: “Được.”
Buổi sinh nhật này rất đơn giản.
Bốn người, một bàn ăn.
Tôi gọi vài món giao tận nhà, tự tay làm thêm vài món nữa.
Bình thường khi tôi và Hứa Thành Chu tổ chức sinh nhật cho Hứa An An cũng chỉ thế này thôi—
Hôm nay An An ngoan bất ngờ.
Chắc vì biết sắp được về nhà gặp bố rồi.
Nên cực kỳ yên tĩnh, không mè nheo, chỉ ngồi ngoan ở một góc.
Thằng bé nhìn tôi trao quà cho Trình Niệm, đội cho con chiếc vương miện giấy.
Sau đó đẩy chiếc bánh kem ra trước mặt con.
“Đã mười bốn tuổi rồi nhỉ.”
Tôi cắm từng cây nến lên bánh.
“Tiểu Niệm.
Ước một điều đi.”
30
Hứa An An bật dậy, tắt đèn “tách” một tiếng.
Trong ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt Trình Niệm được ánh nến hắt lên, ẩn hiện rõ nét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Con chắp hai tay trước ngực, nhìn tôi—
“Mẹ.
Ước gì cũng được à?”
Chưa đợi tôi trả lời, con đã nói:
“Con ước—
Mẹ sẽ mãi mãi ở lại, bên con.”
Không khí trầm lắng, tôi cũng nhìn về phía con.
Về việc ở lại hay không, Trình Niệm đã hỏi tôi nhiều lần rồi.
Tôi cũng từng nói với con—
Là không thể.
Vì ở một nơi khác, vẫn còn có người đang đợi tôi.
Tôi lắc đầu.
“Tiểu Niệm, đổi một điều ước khác đi.”
Nhưng Trình Niệm hiếm hoi lại cố chấp như vậy.
“Không.
Con chỉ muốn điều này thôi.”
Trong khoảng thời gian tôi quay lại, con luôn tỏ ra ngoan ngoãn, nghe lời, ra sức lấy lòng tôi.
Nhưng lúc này lại như biến thành một người khác, chỉ tay vào Hứa An An, ánh mắt đầy ghen tỵ.
“Nó đã độc chiếm mẹ quá lâu rồi, chẳng lẽ còn muốn chiếm luôn cả đời sao?