Hai Thế Giới

Chương 9: Chúng ta… kết thúc rồi.



32

 

Chuông cửa cứ reo liên tục, như thể không chịu ngừng lại.

 

Ngay cả Trình Sở đang ngồi cũng đứng bật dậy.

 

Tôi đi ra mở cửa—

 

Người đứng bên ngoài lại là Hứa Thành Chu.

 

Anh đưa tay về phía tôi.

 

“Đi thôi, Thẩm Chi.

 

Về nhà.”

 

Hệ thống cuối cùng cũng xuất hiện sau thời gian dài mất kết nối.

 

Vẫn là giọng máy móc quen thuộc.

 

“Xin lỗi ký chủ, vừa rồi tôi đang nói chuyện với chồng cô.

 

Do trước khi cô xuyên tới thế giới này, chúng ta từng có một thỏa thuận—

 

Nếu có tình huống đặc biệt xảy ra khiến cô không thể quay về đúng hạn, thì bên tôi sẽ cấp quyền cho anh Hứa đến đón cô.”

 

Tôi sực nhớ lại.

 

Hứa Thành Chu từng nắm lấy tay tôi và nói:

 

“Nếu có chuyện gì xảy ra, anh nhất định sẽ đến đó, đưa em về.”

 

Hiện tại.

 

Anh đang đứng trước cửa nhà.

 

Hứa An An sau một tháng không gặp bố, như một chú thỏ nhỏ lạc đàn, vọt ngay vào lòng anh.

 

Khung cửa nhỏ hẹp ấy như một ranh giới.

 

Chia cắt hai thế giới.

 

Một bên là Hứa Thành Chu và Hứa An An.

 

Một bên là Trình Sở và Trình Niệm.

 

Trình Sở nhìn Hứa Thành Chu.

 

Môi anh mím chặt, giọng nói gần như run rẩy vì hoảng hốt.

 

“Thẩm Chi, em lại muốn đi sao?”

 

Tôi đặt tay mình vào tay Hứa Thành Chu.

 

Khẽ gật đầu.

 

“Từ giờ có lẽ sẽ không gặp lại nữa.

 

Trình Sở.

 

Chúng ta… kết thúc rồi.”

 

NGOẠI TRUYỆN

 

1

 

Trình Sở biết, giữa anh và con trai chỉ có sự căm ghét lẫn nhau.

 

Sau khi Thẩm Chi rời đi, anh đã tìm kiếm cô rất lâu.

 

Rất nhiều người khuyên anh: Tìm làm gì nữa?

 

Cô ta chỉ là một người phụ nữ bình thường không danh không phận, nhân cơ hội này bỏ đi cũng hay.

 

Ban đầu, Trình Sở cũng nghĩ như vậy.

 

Cô không phải tiểu thư nhà quyền quý, chẳng là nhân vật danh giá hay tinh anh gì cả.

 

Ngoài vẻ ngoài xinh đẹp, cô dường như chẳng có gì nổi bật.

 

Vậy mà, một người như vậy, cớ gì lại dám bỏ anh mà đi?

 

Anh nghĩ mãi không ra.

 

Cuối cùng, anh đổ lỗi cho Trình Niệm.

 

Đúng vậy—

 

Là do nó.

 

Thằng con này suốt ngày chỉ biết gây gổ với mẹ, chẳng hề dễ thương gì.

 

Một đứa trẻ có giá trị, chẳng lẽ không thể giữ được mẹ mình ở lại?

 

Khi Trình Niệm khóc hỏi: Tại sao mẹ lại biến mất?

 

Trình Sở cười lạnh.

 

“Không phải vì mày cứ làm cô ấy giận, nên cô ấy mới không cần mày nữa à?”

 

Tiếng nấc của Trình Niệm khựng lại.

 

Một lát sau, cậu ngẩng đầu, trong mắt đã bùng lên sự thù hận.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Không phải, mẹ không bỏ con.

 

Là mẹ bỏ bố.

 

Hai người thậm chí chưa từng kết hôn, mẹ mới quyết tâm rời đi.”

 

2

 

Lần thứ hai Thẩm Chi rời đi, Trình Sở tận mắt thấy cô bước qua cánh cửa ấy.

 

Cùng chồng và con rời khỏi, mà anh chẳng làm được gì.

 

Trình Niệm từ cửa sổ lao đến.

 

Không ngừng gọi “mẹ”.

 

“Mẹ ơi, dẫn con theo với!

 

Đừng bỏ con lại nữa!”

 



 

Trình Sở lạnh lùng nhìn con gào khóc, mà chẳng thể níu kéo gì.

 

Cánh cửa kia nhanh chóng đóng lại.

 

Anh biết mình không thể đi cùng—anh không có hệ thống, không thể qua lại giữa hai thế giới.

 

Anh đưa tay ra, túm cổ áo Trình Niệm kéo lại.

 

Hừ lạnh một tiếng.

 

“Được rồi, cô ấy dắt đứa con nhỏ đi rồi, đừng khóc lóc nữa.”

 

Trình Niệm khịt mũi, hất tay bố ra.

 

Cậu đứng dậy, bước tới bàn.

 

Mở quà mẹ tặng, lẩm bẩm.

 

“Mẹ sẽ tặng gì cho con nhỉ, có phải là bùa bình an mẹ tự làm không?”

 

Cậu nhẹ nhàng tháo bao bì.

 

Ồ.

 

Là một sợi dây chuyền hàng hiệu mua sẵn.

 

Trình Niệm sững lại, chắc cậu thấy thất vọng.

 

Nhưng rất nhanh, cậu tự nhủ với mình, rồi mỉm cười.

 

“Không sao cả, mẹ tặng gì con cũng thích.

 

Con sẽ luôn giữ nó bên mình.”

 

3

 

Trước khi liên hệ lại với Thẩm Chi.

 

Hệ thống từng tính toán: Nếu cứ theo đà này, Trình Niệm có khả năng rất cao sẽ hắc hóa thành phản diện lớn, ảnh hưởng đến thế giới.

 

Vì sự ổn định của thế giới nhỏ.

 

Nó thử liên lạc với Thẩm Chi.

 

Và đến giờ, hệ thống cực kỳ biết ơn—

 

Vì đã từng dùng điểm số của mình cứu lấy mạng sống cô ấy.

 

Trong một tháng đó, nó thường xuyên quan sát sự tương tác giữa Thẩm Chi và Trình Niệm.

 

Nó phát hiện, trước người mẹ đã xa cách nhiều năm này, tính cách Trình Niệm thay đổi hoàn toàn.

 

Cậu giấu kín sự độc ác, thiên kiến, kiêu ngạo và thô lỗ.

 

Chỉ cố gắng thể hiện sự ngoan ngoãn và dịu dàng nhất có thể.

 

Cứ ngỡ cậu đã quên mất đoạn ký ức khi còn nhỏ—nhưng thực ra chưa từng.

 

Cho đến ngày cuối cùng.

 

Khi Thẩm Chi phải rời đi.

 

Cậu không thể kìm nén nổi nữa, hoàn toàn bùng phát.

 

Khoảnh khắc Thẩm Chi rời khỏi, chỉ số hắc hóa của Trình Niệm lên rất cao.

 

Có mấy hệ thống khác tới hóng chuyện, cá cược rằng cậu bé chắc chắn sẽ trở thành phản diện tương lai.

 

Hệ thống suy nghĩ một chút.

 

Nó lắc đầu.

 

Không đâu.

 

Bởi vì Thẩm Chi từng nói với cậu một câu—

 

“Con không cần phải trở thành người giỏi giang.

 

Mẹ chỉ mong con trở thành một người tử tế.”

 

~ Hết ~

----------

Follow HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com