Hận Triêu Triêu

Chương 1



1

 

Mẹ ta mất đúng vào ngày ta tròn năm tuổi.

Hồng Trần Vô Định

 

Sáng sớm, cha bế ta ra phố, mua về không ít bánh trái, lại chọn cho mẹ một cây trâm cài thật đẹp.

 

Người nói:

 

"Năm xưa mẹ sinh con khó nhọc, suýt nữa không giữ được mạng. Đêm nay, con phải đích thân đem cây trâm này tặng mẹ."

 

Ta cười hì hì đồng ý, cây trâm có đính tua rua hình hoa sen mà mẹ thích nhất, mẹ thấy chắc chắn sẽ vui.

 

Cha lại hỏi han ta nhiều chuyện, hỏi rằng gần đây ở thư viện có ai nói gì không hay về mẹ hay không.

 

Thấy ta gật đầu, ánh mắt người thoáng vẻ lo âu, liền hỏi tiếp:

 

"Mẹ con có đối tốt với con không?"

 

"Mẹ rất tốt với con, con thương mẹ lắm."

 

Nghe ta đáp vậy, nét căng thẳng trên mặt người dần dịu xuống.

 

Giọng người cũng mềm đi, chậm rãi nói với ta:

 

"Mẹ con là người khổ mệnh, nhưng lại là người trong sạch nhất trên thế gian này. Cả đời này, con phải nghe lời, phải hiếu thuận với mẹ."

 

Ta vừa định đáp lời thì một gia nô trong phủ hớt hải chạy tới, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng loạn:

 

"Phu nhân! Phu nhân c.h.ế.t ở đầu hẻm rồi!"

 

Cha không màng đến ta nữa, gần như lảo đảo chạy đi.

 

Ngã xuống, đầu gối trầy trụa, nhưng người không hề dừng lại mà lại loạng choạng bò dậy, tiếp tục lao về phía trước.

 

Ta khóc lớn gọi theo:

 

"Cha ơi!"

 

Nhưng người chẳng buồn ngoái đầu nhìn lấy một lần.

 

Người đẩy đám đông trước hẻm ra, vẫn là vị tú tài nho nhã ngày thường, nhưng lúc này, dáng vẻ phong nhã ngày nào đều nát vụn.

 

Người lớn tiếng quát tháo, giọng khàn đặc:

 

"Tránh ra! Cút hết đi! Không được nhìn! Ai cũng không được nhìn!"

 

Tiếng người xé gan xé ruột, bàn tay run rẩy luống cuống cởi áo ngoài phủ lên người mẹ, rồi bế mẹ lên, ôm chặt trong n.g.ự.c mà chạy về nhà.

 

Người khóc nấc không ngừng, như một con ch.ó nhà tang, mất hết chốn dung thân.

 

2

 

Cha không cho ta thấy t.h.i t.h.ể của mẹ.

 

Người tự nhốt mình trong phòng cùng mẹ suốt mấy ngày liền.

 

Người trong phủ đều nói, cha ta điên rồi.

 

Đến ngày thứ năm, người gầy guộc đến mức da bọc xương mới bước ra khỏi phòng, bắt đầu lo liệu tang sự cho mẹ, mọi thứ đều ngăn nắp đâu vào đấy.

 

Cha gầy sọp đi, nhưng lại càng thêm tuấn mỹ.

 

Ngày mẹ được an táng, công chúa mang theo kiệu lớn, trang điểm lộng lẫy, uy nghi quý phái mà đến.

 

Nàng ta rất đẹp, đẹp như ánh bình minh đầu ngày, là đệ nhất mỹ nhân thành Trường An.

 

Thân phận nàng cao quý, lời nói cử chỉ đều toát ra khí chất kiêu ngạo từ trong cốt tủy.

 

Thế nhưng, khi ánh mắt chạm đến cha ta, nét kiêu căng liền thu lại, chỉ còn một vẻ e thẹn như nữ nhi mới lớn.

 

Cha ứng đối thản nhiên, từng câu từng chữ đều vô cùng chu toàn.

 

Chỉ là những lời khách sáo bình thường, nhưng lại khiến công chúa cười vui không ngớt.

 

Đêm ấy, sau khi tiễn công chúa rời đi, cha siết chặt bờ vai ta, ngồi xổm xuống, ngước lên hỏi:

 

"Con đã nhìn rõ mặt của Tam công chúa chưa?"

 

Ta gật đầu.

 

Khi ấy ta còn nhỏ, nhưng lần đầu tiên hiểu thế nào là hận.

 

Sắc mặt cha không đổi:

 

"Sau này, cha sẽ lột da nàng ta, làm trống lắc cho con chơi, con có muốn không?"

 

Ta lắc đầu, cười ngọt ngào:

 

"Không cần cha tặng, con tự làm được."

 

Cha nở nụ cười hài lòng.

 

3

 

Lo liệu xong tang sự của mẹ, cha quay về Hàn Lâm Viện nhậm chức.

 

Vẫn bộ quan bào màu đỏ ấy, nhưng khi cha khoác lên người, luôn nổi bật hơn bất kỳ ai.

 

Mỗi ngày khi cha trở về, trên y phục đều phảng phất hương thơm từ y phục của Tam công chúa.

 

Nửa năm sau, công chúa mang thai, cả triều đình kinh ngạc, còn cha vẫn điềm nhiên dạy ta học chữ, đọc sách.

 

Nữ nhân mang thai, đến lúc rồi, dù y phục có rộng thế nào cũng chẳng thể giấu được.

 

Mà một khi bí mật bị lộ ra, cả kinh thành ắt sẽ dậy sóng.

 

Danh tiếng phóng đãng trước khi thành thân của Tam công chúa nhanh chóng truyền khắp trong lẫn ngoài cung, đến cả Ngự Sử Đài cũng dâng sớ đàn hặc.

 

Đêm hôm ấy, có người giả làm cung nữ, gõ cửa phủ Trạng Nguyên.

 

Giữa đêm khuya vắng lặng, ta nghe thấy tiếng nữ nhân nghẹn ngào khóc nức nở:

 

"Danh tiếng của thiếp hoàn toàn mất sạch rồi, vậy mà chàng vẫn chưa chịu cầu xin phụ hoàng ban hôn, chẳng lẽ chàng muốn thiếp c.h.ế.t sao, Phó lang?"

 

Cha đáp:

 

"Phá đứa bé này đi, ta liền cưới nàng. Nàng cũng không muốn mặc hỷ phục mà vẫn mang thai, đúng không? Con cái sau này vẫn có thể sinh, nhưng đại hôn chỉ có một lần."

 

"Thiếp sợ lắm..."

 

Cha dịu dàng trấn an:

 

"Sợ gì chứ? Chẳng lẽ nàng muốn Hoàng thượng biết đây là con của ta sao? Nếu ngài ấy biết rồi, tiền đồ của ta còn giữ được không? Công chúa, nàng và ta cùng vinh cùng nhục. Ta cha mẹ đều đã mất, có chức quan hay không cũng không sao, nhưng ta làm vậy là để giành tiền đồ cho nàng."

 

"Nhưng ta phải nói thế nào với phụ hoàng đây..."

 

Tam công chúa òa khóc.

 

Giọng cha vẫn ôn tồn như cũ, tựa hồ mang theo mê hoặc:

 

"Phá thai đi, rồi nói với Hoàng thượng rằng, đứa bé là con của một tên tiểu tư trong phủ công chúa. Đến lúc đó, nếu nàng một mực muốn gả cho ta, dù Hoàng thượng có tức giận cũng sẽ phải đồng ý. Không chỉ vậy, ngài ấy còn phải bù đắp cho ta, phong quan thăng chức. Ta nếu có chức vị cao, người hưởng lợi chẳng phải cũng là nàng sao?"

 

Chỉ mấy lời ngọt ngào, cha đã dỗ dành được Tam công chúa.

 

Phá thai tổn thương đến thân thể.

 

Sáng hôm sau, cung nữ của công chúa tới phủ ta khóc lóc, nói rằng sau khi uống thuốc, công chúa chảy m.á.u không ngừng, cầu xin cha đến xem.

 

Cha viện cớ trong cung nhiều người dòm ngó, không tiện, liền đuổi cung nữ trở về.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Năm ngày sau, Hoàng thượng triệu cha vào cung, ép ban hôn cho người, đồng thời còn phong quan thăng chức.

 

Bên ngoài đều nói, cha ta nhặt được một chiếc giày rách.

 

Nhưng ta biết, lời đồn này là cha cố tình tung ra.

 

Năm xưa, trong ngày đại hôn của cha và mẹ, chính Tam công chúa đã sai người đem một chiếc giày rách đến phủ, châm biếm rằng mẹ ta từng bán thân, là kẻ dơ bẩn chẳng khác nào nữ nhân rẻ mạt ngoài đường, không xứng làm thê tử của Trạng Nguyên.

 

Giờ đây, cha chỉ muốn nàng ta từng chút một nếm trải nỗi nhục mà năm xưa nàng ta đã trút lên mẹ.

 

4

 

Ngày đại hôn của cha, lễ nghi sơ sài, ngay cả hỷ phục của công chúa cũng phải mượn tạm từ Đại công chúa trong đêm.

 

Ban đầu, nàng ta nhắm trúng bộ hỷ phục của mẹ ta năm xưa.

 

Bộ đó do cha ta đặt thợ làm suốt một năm trời, khi ấy cha vừa dùi mài kinh sử, vừa chép sách bán lấy tiền, chỉ mong sau này đỗ đạt có thể cho mẹ một niềm vui bất ngờ.

 

Những viên trân châu trên hỷ phục của mẹ, từng hạt một đều do chính tay cha theo chân nhóm ngư dân mò trai xuống biển nhặt về.

 

Khi công chúa bày tỏ ý muốn lấy hỷ phục của mẹ, sắc mặt cha liền thay đổi, khẽ cười như không cười:

 

"Công chúa đây là đang tự ví mình như kỹ nữ sao?"

 

Tam công chúa ngỡ cha đang trêu chọc mình, liền thẹn quá hóa giận, hờn dỗi đẩy nhẹ vào n.g.ự.c người:

 

"Bổn cung là công chúa, đâu phải hạng tiện nhân kia có thể sánh cùng!"

 

Ánh mắt cha càng lúc càng lạnh lẽo, thản nhiên đáp:

 

"Quả thật không thể so sánh."

 

Tam công chúa nghe vậy thì thôi không nghĩ đến hỷ phục của mẹ ta nữa.

 

Có lẽ nàng ta chợt nhớ lại, nửa năm trước, ngày đầu tiên nhìn thấy mẹ ta, nàng ta đã nhổ một bãi nước bọt xuống chân người, nhếch mép nhục mạ:

 

"Một kẻ thấp hèn như ngươi, sao dám mặc cùng màu với ta!"

 

Hôm đó, nàng ta ra lệnh cho người lột sạch xiêm y của mẹ, nếu không nhờ cha đến kịp, có lẽ mẹ ta đã c.h.ế.t trong nhục nhã.

 

5

 

Lúc bái đường, cha đặt linh vị của mẹ ngay chính giữa đại sảnh.

 

Tam công chúa tức đến đỏ cả mắt.

 

Cha đưa tay ôm đầu, yếu ớt than:

 

"Ta ngày ngày mộng thấy Diêu Nương, trong lòng bất an. Huống hồ, nàng vốn là kế thất, bái một bái cũng chẳng sao, coi như vì ta mà nhẫn nhịn đi."

 

Tam công chúa thoáng do dự, rồi nghiến răng nói:

 

"Nếu ả ta là nữ nhân nhà lành thì thôi đi, nhưng ả xuất thân thấp kém! Ta là công chúa, sao có thể bái một kỹ nữ!"

 

Cha ta tóc đen môi đỏ, đuôi mắt dài và mảnh, lúc này khẽ rũ xuống, vương chút sắc đỏ mơ hồ nơi khóe mi.

 

Người trong sảnh lặng ngắt như tờ.

 

Ta còn nghe được cả tiếng công chúa nuốt nước bọt.

 

Những ngón tay thon dài của cha dừng lại nơi vòng eo thon gầy của mình.

 

Sợi dây lụa màu đỏ thẫm quấn quanh bàn tay trắng như ngọc, khiến nước da càng thêm phần mỹ lệ.

 

Cha cười nhạt, cất giọng đầy giễu cợt:

 

"Ta từng nghĩ, công chúa thật lòng yêu mến ta, muốn cùng ta sống trọn đời. Hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi."

 

"Nàng vốn chẳng xem ta là gì cả, chỉ là một món đồ chơi, có cũng được, không có cũng chẳng sao. Nay đạo sĩ lang thang kia nói rằng Diêu Nương mang oán khí, nên mới quấn lấy ta, không chịu đi đầu thai.”

 

Người thở dài khe khẽ, tay khẽ siết, kéo tung dải lụa bên hông.

 

Vạt hỷ phục bung ra, che khuất đi vòng eo thon gầy.

 

Cha buông hồng y xuống đất, mím môi nói:

 

"Nếu nàng không chịu bái lạy nàng ấy, vậy thì thôi đi."

 

"Dù sớm hay muộn, ta cũng phải chết."

 

"Thay vì vậy, cứ để Diêu Nương đưa ta xuống hoàng tuyền, còn hơn làm lỡ dở nàng, để nàng thành quả phụ."

 

Tam công chúa vội nhào xuống, nhặt lấy hỷ phục của cha, run giọng khóc nức nở:

 

"Phó lang, sao chàng lại nói ra những lời như đ.â.m vào tim thiếp thế này!"

 

"Sao thiếp có thể không để tâm đến sự sống c.h.ế.t của chàng chứ!"

 

"Nếu vậy, thiếp bái là được, chàng mau mặc lại hỷ phục, đừng giận thiếp nữa."

 

Lúc này cha mới chịu khoác hỷ phục lên, bái đường cùng nàng ta.

 

Sau đó, bằng cả uy h.i.ế.p lẫn dụ dỗ, người bắt Tam công chúa dâng trà trước linh vị của mẹ, rồi mới để nàng ta về phòng.

 

Đêm hôm ấy, cha bỏ thuốc ngủ vào bát thuốc bổ cho công chúa, rồi ôm ta ra ngồi trước từ đường, nơi đặt linh vị của mẹ.

 

Ta hỏi:

 

"Vì sao cha không vào?"

 

Cha xoa đầu ta.

 

Dưới ánh trăng, gương mặt người trắng nhợt như quỷ, nhưng trong đôi mắt đen láy lại ướt át mơ hồ.

 

Người gượng cười, nói với ta:

 

"Diêu Diêu ngoan, con vào thắp nén nhang cho mẹ đi, cha sợ..."

 

Ta ngẩn người, hỏi lại:

 

"Cha sợ gì chứ? Mẹ thương con, thương cha, dù có thành quỷ cũng sẽ phù hộ cho chúng ta mà!"

 

Ta nắm lấy tay cha, kéo về phía từ đường:

 

"Cha đừng sợ mẹ. Mẹ thương cha mà, mẹ sẽ không làm hại cha đâu!"

 

Người run rẩy, ngã quỵ xuống đất.

 

Dựa vào bậu cửa từ đường, bả vai gầy yếu co rút lại, bật ra tiếng khóc nghẹn ngào.

 

Tấm lưng mỏng tang trong bộ hỷ phục đỏ thẫm cong lên vì nức nở, như một con hạc sắp chết, hoặc như một con thiên nga gãy cổ, đau đớn giãy giụa, chỉ còn biết than khóc thảm thiết.

 

"Ta... không còn mặt mũi nào gặp lại nàng ấy nữa..."

 

6

 

Sáng sớm hôm sau, công chúa hỏi cha:

 

"Hỷ phục của chàng đâu rồi? Sao không thấy nữa?"

 

Cha vẫn lặng lẽ dùng bữa, nghe vậy chỉ nhàn nhạt đáp:

 

"Nửa đêm ta thức dậy, vô ý ngã một cái, làm bẩn nó rồi. Ta mắc bệnh sạch sẽ, công chúa cũng biết mà."

 

Tam công chúa có chút không hài lòng, nhưng cũng không hỏi thêm nữa.

 

Thực ra, bộ hỷ phục ấy đã bị cha ta xé rách, rồi đốt cháy trong đêm qua.

 

Dưới ánh lửa hừng hực, cha khoác trên mình trường bào trắng như tuyết, khuôn mặt rực lên trong ánh sáng ngùn ngụt.

 

Ta trông thấy ánh mắt cha vặn vẹo đầy căm hận, như một con ác khuyển nhe nanh, rình rập trong đêm, chỉ chực chờ cắn đứt cổ kẻ thù.