Hận Triêu Triêu

Chương 2



Công chúa thở dài:

 

"Phụ hoàng thấy ta mất mặt, nên hôn lễ này chỉ làm qua loa cho có. Nhưng đây là hôn lễ duy nhất trong đời ta, Phó lang."

 

Nàng ta nhìn cha ta đầy mong đợi, trong ánh mắt hàm chứa hàm ý chẳng cần nói cũng hiểu.

 

Năm xưa, khi thành thân với mẹ ta, cha chỉ là một thư sinh nghèo đến mức không có nổi một xu dính túi, sống dựa vào việc lên núi hái thuốc và chép sách bán cho các công tử giàu có.

 

Mẹ ta là kỹ nữ nổi danh nhất Chư Châu, biết bao vương tôn công tử tiêu tốn nghìn vàng cũng khó mà đổi lấy một cái ngoảnh đầu của bà.

 

Nhưng mẹ không cần vinh hoa phú quý, mẹ cần chân tình.

 

Mẹ dốc hết số bạc mình có, đưa cho cha, muốn cha dùng nó để chuộc mẹ ra khỏi kỹ viện.

 

Thực ra, mẹ cũng sợ.

 

Sợ cha cầm bạc rồi bỏ trốn, không cần mẹ nữa.

 

Mẹ đang đánh cược, cược xem cha có thật lòng với mình hay không.

 

Tỷ muội của mẹ cũng từng gom hết bạc đưa cho tình lang, mong người ấy chuộc thân cho mình.

 

Nhưng gã kia cầm bạc chạy mất, để lại nàng trong tuyệt vọng, cuối cùng gieo mình xuống hồ tự vẫn.

 

So với các tỷ muội, mẹ ta may mắn hơn, vì đã cược đúng.

 

Cha ta, một thư sinh nghèo rớt mồng tơi, chẳng có gì trong tay ngoài vài câu chữ, lại có tấm chân tình hiếm có trên đời.

 

Mẹ đã chuẩn bị sẵn cả dải lụa trắng để tự vẫn, nhưng cuối cùng lại không dùng đến.

 

Cha lấy dải lụa ấy, cắt thành nhiều tấm, rồi trải từng tấm ra, tự tay vẽ chân dung của mẹ lên đó.

 

Dưới nét bút của cha, mẹ đẹp như tiên nữ chốn thiên cung.

 

Sau khi chuộc thân cho mẹ, họ chỉ đơn giản bái đường, lấy trời đất làm chứng.

 

Mẹ canh cánh trong lòng về thân phận của mình, không muốn ai đến dự hôn lễ, sợ bị chê cười.

 

Mẹ không nói, nhưng cha hiểu.

 

Sau này, khi cha thi đỗ, có bổng lộc, người liền cất bạc dành dụm, muốn một lần nữa làm lại hôn lễ tử tế cho mẹ.

 

Cha biết, dù mẹ không nói ra, nhưng trong lòng vẫn mong mỏi điều đó.

 

Thực ra, ban đầu cha không định bày biện xa hoa, làm chấn động kinh thành.

 

Người sợ nhất là mẹ bị bàn tán, gièm pha.

 

Nhưng khi ấy, chính Tam công chúa đã lục lọi quá khứ của mẹ, đem chuyện mẹ từng là kỹ nữ rêu rao khắp nơi, khiến cha suýt bị bãi quan.

 

Mẹ ta bị biến thành trò cười của toàn bộ Thượng Kinh.

 

Người ta nói mẹ đê tiện, vô liêm sỉ, một kẻ như mẹ mà cũng vọng tưởng được gả cho quan nhân, đúng là quên mất xuất thân của mình.

 

Tam công chúa còn dẫn theo đám khuê mật, ngày nào cũng đến ngoài phủ, cố ý buông lời nhục mạ mẹ.

 

Cha ta tổ chức đại hôn, là để nói với mẹ, cũng là để nói với toàn bộ đám người đang xem trò vui trong kinh thành.

 

Nữ nhân mà họ khinh rẻ ấy, chính là người mà cha yêu nhất, là người tốt nhất trên đời này.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cha đã dốc hết bổng lộc để tổ chức hôn lễ cho mẹ ngay vào lúc lời đồn ác độc đang lan truyền khắp nơi.

 

Hỷ phục là loại tốt nhất, từng đường kim mũi chỉ đều được lựa chọn cẩn thận.

 

Ngay cả đôi uyên ương quấn quýt trên chăn cưới cũng do chính tay người tự tay thêu từng mũi.

 

Mỗi viên trân châu kết trên phượng quan đều do chính tay cha lặn xuống biển nhặt về.

 

Chẳng ai lường trước được cha sẽ làm như vậy.

 

Tam công chúa tức đến mức đóng cửa không ra ngoài suốt một thời gian dài.

 

Những kẻ từng cười nhạo mẹ trở nên im lặng.

 

Nhưng sau đó, lại càng chửi cha là kẻ si mê mù quáng.

 

Họ vừa căm ghét mẹ, vừa ghen tỵ với mẹ hơn bất cứ ai.

 

Giờ đây, khi Tam công chúa nhắc đến chuyện hôn lễ, chẳng qua là muốn ngầm ám chỉ cha, rằng sau này cũng phải tổ chức một hôn lễ lộng lẫy hơn cả hôn lễ của mẹ.

 

Nhưng nàng ta tính sai rồi.

 

Cha ta sao có thể đồng ý chứ?

 

7

 

Ánh mắt mong chờ của công chúa dừng trên mặt cha.

 

Cha đặt đũa xuống, khẽ mỉm cười dịu dàng:

 

"Lộng lẫy lắm sao?"

 

Nụ cười trên môi công chúa bỗng khựng lại.

 

Cha cầm lấy chiếc khăn trên bàn, nhẹ nhàng lau khóe môi cho nàng ta, giọng nói nhàn nhạt:

 

"Công chúa của ta à, nàng thân bại danh liệt trước khi thành thân, ai ai cũng biết. Người ngoài đều nói nàng là kẻ không biết liêm sỉ, là thứ dơ bẩn chẳng ai muốn. Giờ tổ chức thêm một hôn lễ nữa, chẳng phải lại để người ta chê cười lần nữa hay sao?"

 

Đôi mắt công chúa đỏ hoe, nước mắt chầm chậm trào ra.

 

Cha khẽ "chậc" một tiếng, ánh mắt thoáng ý cười:

 

"Khóc cái gì? Ta lại thích loại nữ nhân mặt dày như nàng nhất đấy. Công chúa à, thủ đoạn trên giường của nàng so với bọn kỹ nữ thanh lâu còn cao minh hơn nhiều lắm. Nam nhân vốn thích thứ này, nàng nên lấy đó làm kiêu hãnh mới phải."

 

Công chúa lao vào lòng cha, nức nở nghẹn ngào:

 

Hồng Trần Vô Định

"Chàng nói bậy!"

 

Cha mím môi, nụ cười nơi khóe miệng cứng lại trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh liền thả lỏng, dịu giọng nhẫn nhịn:

 

"Được rồi, ta biết nàng đau lòng. Nhưng chẳng phải chính nàng sai người hạ dược ta hay sao? Giờ khóc cái gì? Đợi sau này nàng có thai, ta sẽ tổ chức cho nàng một hôn lễ thật long trọng. Khi ấy, nàng nở mày nở mặt, thiên hạ đều hâm mộ nàng, chẳng ai còn dám nói lời không hay nữa."

 

Công chúa nín khóc, ngồi dậy, đưa tay xoa bụng, ánh mắt lại hiện lên vẻ tủi thân:

 

"Thái y nói, đứa bé bị mất là nam nhi. Hôm đó chàng không đến thăm ta, ta đau đến suýt chết."

 

Cha thản nhiên cười, dịu dàng vỗ về:

 

"Ta làm vậy chẳng phải là vì nàng sao? Giờ Hoàng thượng đã cho ta bổ khuyết vào chức vị ở Binh bộ. Nàng mau chóng sinh cho ta một nam nhi nữa, ta sẽ giành cho nó tước vị, tương lai, tất cả sẽ là của nó."

 

Nghe vậy, công chúa mới nhoẻn miệng cười, lập tức sai thái y bắt mạch, bốc thuốc điều dưỡng thân thể, quyết sớm ngày sinh con cho cha.