Hận Triêu Triêu

Chương 10



Cha khẽ run rẩy, thì thào như thể nói với chính mình:

 

"Diêu Nương… nàng ấy là người như thế nào chứ?"

 

"Ta không biết."

 

"Ta chỉ biết, nàng ấy đã cứu ta."

 

"Nên ta phải trả lại chiếc khăn đó cho nàng."

 

"Lần tiếp theo ta gặp nàng ấy, trên người nàng ấy toàn là vết thương, đang chuẩn bị treo cổ tự vẫn."

 

"Nàng ấy bị cha mẹ bán vào thanh lâu, là một kẻ còn khổ sở hơn ta gấp bội."

 

"Nàng ấy đã cứu ta một lần, ta cũng muốn cứu nàng ấy một lần."

 

"Nàng ấy đưa cho ta toàn bộ số bạc mình có, bảo ta chuộc thân cho nàng ấy."

 

"Nàng ấy nói, Một khi đã chuộc thân, nàng ấy sẽ là người của ta. Khế ước viết rằng ta có quyền mua bán nàng ấy.”

 

"Nhưng ta sao có thể mua bán nàng ấy được chứ?"

 

"Nàng ấy không còn nơi nào để đi, chỉ có thể ở lại bên ta. Ta và nàng ấy tương kính như tân."

 

"Nàng ấy không cho ta tiếp tục đi chép sách nữa."

 

"Nàng ấy nói, nàng ấy đã đưa ta toàn bộ số bạc còn lại, hỏi ta có thể thi đỗ Trạng Nguyên hay không."

 

"Nàng ấy nói, dù có làm thiếp hay làm tỳ nữ của ta cũng được."

 

"Nàng ấy hỏi với sự lo lắng, còn ta lại nghĩ—thiếp? Tỳ nữ?"

 

"Diêu Nương bỏ bạc ra chu cấp cho ta đi thi, giặt giũ cơm nước cho ta, còn sinh con cho ta."

 

"Ta đương nhiên phải để nàng ấy làm chính thất."

 

"Là chính thất đường hoàng."

 

"Là người vợ duy nhất của ta."

 

"Ngày ta sa cơ thất thế, nàng ấy vẫn ở bên ta, ta sao có thể phụ bạc nàng ấy được?"

 

“Làm sao có thể là thiếp? Ta làm sao có thể có thiếp?"

 

Những chuyện cũ ấy, cha chưa bao giờ kể với ta.

 

Ta chỉ nhớ năm ta lên năm, công chúa nhìn trúng cha, từng hỏi cha:

 

"Chàng thực sự chưa từng ghét bỏ Diêu Nương là một kỹ nữ sao?"

 

Cha giận dữ đến cực điểm, bị công chúa dây dưa mãi, cuối cùng không nhịn được mà buông lời cay nghiệt:

 

"Ghét bỏ?"

 

"Ta vì sao phải ghét bỏ ân nhân của ta, người đã nguyện ý lấy ta khi ta nghèo khó?"

 

"Trinh tiết là thứ gì? Chẳng qua chỉ là một đống rác rưởi!"

 

"Diêu Nương không có lựa chọn! Đây là lỗi của thế đạo, không phải lỗi của nàng ấy!"

 

"Nàng ấy sai chỗ nào? Sai ở chỗ sinh ra là nữ nhân, bị cha mẹ bán vào thanh lâu với giá mười đồng bạc hay sao?"

 

"Diêu Nương của ta trong sạch hơn tất cả các người!"

 

"Trong sạch hơn đám đạo đức giả trên thế gian này!"

 

"Trinh tiết của Diêu Nương, là do chính nàng ấy quyết định."

 

"Chưa từng nằm trong ánh mắt bẩn thỉu của thế tục này!"

 

"Ta yêu nàng ấy."

 

"Dù thế nào cũng yêu."

 

"Ta đau lòng vì nàng ấy, làm sao có thể ghét bỏ nàng ấy?"

 

"Ta chỉ ghét bỏ các ngươi thôi!"

 

Ta thoát khỏi dòng ký ức, chỉ thấy cha bỗng nhiên bật dậy khỏi nền đất.

 

Người xô ta ra, loạng choạng chạy tới bàn, túm lấy cây kéo, dùng sức rạch một đường dài trên mặt.

 

Máu tươi phun ra, đỏ thẫm cả vạt áo.

 

Nhưng cha không hề kêu đau, chỉ khăng khăng lẩm bẩm:

 

"Là lỗi của gương mặt này…"

 

"Đều là do gương mặt này…!"

 

Ta lạnh buốt cả người, vội vàng giữ lấy cha.

 

Nhưng người ôm chặt bài vị của mẹ, co ro trong góc tường, khóc nấc lên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Máu và nước mắt hòa vào nhau.

 

Người run rẩy, thở không ra hơi:

 

"Niệm Diêu, ta hủy dung rồi…"

 

"Xuống dưới đó, nếu Diêu Nương không còn thích ta nữa thì sao…"

 

"Nếu nàng ấy không thích ta nữa thì phải làm sao đây…"

 

Tiểu thái giám nâng ta dậy, run rẩy hỏi:

 

"Bây giờ làm sao đây, bệ hạ?"

 

Ta cố nén chua xót trong lòng.

 

Làm sao đây? Ta biết làm sao đây?

 

Tam công chúa đã chết.

 

Oán hận cuối cùng trong lòng cha cũng tiêu tan.

 

Hồng Trần Vô Định

Nhưng chính sự oán hận đó đã níu giữ cha sống đến ngày hôm nay.

 

Giờ đây, khi hận đã mất đi, cha còn có thể tiếp tục đi tiếp thế nào đây?

 

Bề ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng thực chất đã sớm hóa điên.

 

Người đã chịu đựng bao nhiêu năm, chịu đến mức chẳng còn chịu nổi nữa.

 

Ta chẳng thể biết được, trong lòng người đã sụp đổ bao nhiêu lần.

 

"Đi tìm thái y ngay!" Ta nghẹn ngào hét lên.

 

Ta bước đến gần cha, nắm lấy tay người, dịu giọng dỗ dành:

 

"Cha, người bị thương rồi, để con đưa người đi băng bó, được không?"

 

Cha nghiêng đầu nhìn ta, nhìn thật lâu, bỗng nhiên cười.

 

"Niệm Diêu à?"

 

Người nắm lấy tay ta, đôi mắt đen sáng rực, như đứa trẻ ngây thơ không vướng bụi trần.

 

Người cười tươi như ánh nắng:

 

"Niệm Diêu, mẹ con đi mua thức ăn, lát nữa sẽ về."

 

"Chúng ta đi hái sen cho mẹ con đi, mẹ con thích hoa sen nhất mà."

 

"Nào, đi thôi, Niệm Diêu!"

 

Người kéo ta chạy ra ngoài.

 

Ta òa khóc.

 

Trời cao ơi, ta cầu xin người.

 

Nếu thật sự có kiếp sau, xin hãy để Phó Duật và Thẩm Diêu được bên nhau, bình yên trọn đời.

 

Hãy lấy mạng ta đổi lấy điều đó đi!

 

Dù phải c.h.ế.t sớm, dù phải chịu kết cục bi thảm thế nào, ta cũng cam tâm tình nguyện.

 

Dù phải c.h.ế.t ngay lúc này, ta cũng vui lòng!

 

22

 

Cha ta mất vào một buổi chiều.

 

Người mất ngay trước từ đường của mẹ, như thể không dám bước vào.

 

Người sợ, vì gương mặt đã bị hủy hoại, nên không dám gặp mẹ.

 

Người sợ, vì đôi tay dính đầy máu, sợ sẽ làm ô uế mẹ.

 

Người thật ngốc.

 

Mẹ sẽ không trách người đâu.

 

Ta cho họ được hợp táng cùng nhau.

 

Trên đường về, vương phu mới vào cung hỏi ta:

 

"Bệ hạ, tên của người gồm những chữ nào vậy?"

 

Ta ngẩn người.

 

Rồi từng chữ, từng chữ, ta chậm rãi đáp:

 

"Phó Niệm Diêu."

 

"Chữ 'Diêu' trong câu Diêu Diêu thục nữ, quân tử hảo cầu."

 

Hoàn.