Nếu cha không giật lấy chén rượu, đòi uống thay mẹ, để rồi bị công chúa cản lại, thì chỉ e rằng khi ấy, cả cha và mẹ đều đã chết.
Cha ngẩng lên nhìn bầu trời, tâm trạng vô cùng tốt, chậm rãi đi quanh công chúa, vừa đi vừa vỗ tay, giọng điệu điên cuồng:
"Ngươi phải c.h.ế.t chậm một chút."
"Phải đợi đến khi Diêu Nương của ta được phong hậu, tiến vào tông miếu."
"Rồi ngươi mới có thể chết."
"Ta muốn tất cả lũ giả nhân giả nghĩa các ngươi nhìn thấy Diêu Nương của ta lưu danh thiên cổ!"
"Trước đây các ngươi khinh thường nàng ấy, đúng không?"
"Vậy thì cả đời này, ta muốn các ngươi phải quỳ lạy nàng ấy!"
"Ta muốn lũ người xuất thân cao quý các ngươi phải quỳ mọp dưới chân nàng ấy, kính ngưỡng nàng ấy đến muôn đời muôn kiếp!"
Ánh mắt cha trượt xuống bụng công chúa, khẽ nhếch môi, giễu cợt:
"Mỗi đứa con trong bụng ngươi đều không phải của ta."
"Đêm đó, người uống thứ thuốc mà ngươi hạ không phải là ta."
"Về sau, ta chưa từng động vào ngươi lần nào."
"Ngươi vẫn tự cho mình là cao quý sao?"
"Thế thì cảm giác bị những tên ăn mày, phạm nhân trong ngục làm bẩn… có gì thú vị không?"
Công chúa gào lên, bộc phát sức lực dữ dội, nhưng chưa kịp chạm vào cha đã bị đè xuống.
Nàng ta chỉ có thể phát ra những âm thanh khàn khàn vô nghĩa, ngoài ra chẳng thể nói được gì nữa.
Công chúa bị giam vào ngục.
Sau khi xong xuôi chuyện sắc phong Diêu Nương, cha đích thân đến ngục để "chốt sổ" món nợ cuối cùng.
Khi công chúa nhìn thấy cha mẹ mình bị lột da, nàng ta ngất đi.
Lại bị hắt nước cho tỉnh dậy.
Giờ đây, nàng ta đã không còn là con người nữa.
Nàng ta không thể cử động, chỉ là một cái xác thối rữa vẫn còn thoi thóp.
Hai gã thị vệ giữ chặt nàng ta.
Công chúa run rẩy, muốn chạy trốn, nhưng chẳng thể nhúc nhích.
Cha giơ dao, nhẹ nhàng cứa một đường trên làn da rữa nát của nàng ta, cười nói:
"Những kẻ khác, đều bị lột da sau khi chết."
"Nhưng ngươi thì khác."
"Ngươi phải còn sống."
"Có như vậy, chiếc đèn lồng da người này mới đẹp."
"Đèn lồng làm từ da cha mẹ ngươi đã treo trong từ đường của Diêu Nương rồi."
"Hiện tại, trong từ đường ấy đã có tổng cộng hai mươi ba chiếc đèn lồng."
"Chỉ thiếu mỗi ngươi nữa thôi."
Cha cúi đầu, ghé sát vào tai công chúa, thì thầm:
"Ta giữ ngươi lại đến cuối cùng… chính là để Diêu Nương của ta có thể yên nghỉ."
"Ngươi phải chịu đủ dày vò."
"Nếu ngươi c.h.ế.t quá nhẹ nhàng, Diêu Nương của ta sẽ không vui."
Âm thanh da thịt bị xé rách vang lên khe khẽ.
Mùi m.á.u tanh dần dần đậm đặc.
Cho đến khi trên nền đất, chỉ còn lại một đống thịt bầy nhầy.
Cha vẩy vẩy m.á.u trên ngón tay, lảo đảo bước đi.
Người cười, cười rất sảng khoái.
Nhưng cười mãi… lại bật khóc.
Cha bám vào song sắt, nôn khan.
Nhưng chẳng nôn ra được gì.
Chỉ đến khi ho ra một búng máu.
Thì ra, cha cũng thấy ghê tởm chuyện lột da.
Thì ra, dù báo được thù, cha cũng chẳng hề vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Phải rồi. Người đã báo thù thành công.
Hồng Trần Vô Định
Nhưng người mà cha quan tâm nhất, đã không còn nữa.
Vậy thì, sao có thể vui nổi đây?
20
Chiếc đèn lồng sáng nhất được treo ngay trước linh vị của mẹ.
Chỉ sau một đêm, cha dường như đã trở thành một con người khác.
Người dồn toàn bộ tâm trí vào việc dạy ta cách làm quân vương.
Trong suốt bốn năm, cha thanh trừng tất cả tàn dư của phe cựu đế, quét sạch tham quan trong triều.
Sau đó, người phong ta làm Đế Cơ, rồi nhường ngôi cho ta.
Vẫn như ngày nào, cha quỳ xuống trước mặt ta, đặt hai tay lên vai ta, nhẹ giọng căn dặn:
"Con phải trở thành một nữ đế tốt."
"Phải để mẫu thân của con được lưu danh muôn đời trong tông miếu."
"Phải khiến tất cả những kẻ này đời đời quỳ bái trước bài vị của nàng ấy, thắp hương cho nàng ấy."
"Hiểu không?"
"Con hiểu." Ta đáp.
Cha định giơ tay lên xoa đầu ta, như vẫn thường làm khi ta còn nhỏ.
Nhưng cuối cùng, tay lại buông xuống.
Người cúi đầu, giọng nói khẽ khàng:
"Cha có lỗi với con."
"Cha không cần con tha thứ."
"Cha không phải một người cha tốt."
"Cả đời này, cha chỉ có thể quan tâm đến một mình mẫu thân của con."
"Cha không quan tâm đến con được."
"Kiếp sau, cha sẽ làm trâu làm ngựa để bù đắp cho con."
Ta muốn nói với cha rằng—
Cha, con yêu cha và mẹ.
Con chưa bao giờ trách cha cả.
Nhưng ta không nói ra.
Nhiều năm sau, ta vẫn luôn tự hỏi.
Tại sao vào ngày hôm đó, ta lại không thể nói ra những lời này?
Tại sao vậy?
21
Cha trở về phủ cũ, sống trong từ đường của mẹ.
Người rất ít khi gặp ta.
Ta đến thăm, người cũng hiếm khi chịu tiếp.
Cho đến một ngày, cha nôn ra m.á.u không ngừng, ngất lịm trong phủ, ta mới biết rằng người đã dùng Ngũ Thạch Tán suốt bấy lâu nay.
Ta phi ngựa đến chỗ cha.
Người nằm trên nền đất lạnh trong từ đường, áo bào xộc xệch, toàn thân nóng bừng.
Người ôm chặt bài vị của mẹ, nước mắt lặng lẽ lăn dài, dè dặt hôn lên từng nét chữ trên đó.
Thái y nói, người chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Cha giơ tay vẫy ta lại gần.
Ánh mắt đờ đẫn, giọng nói mê man:
"Con biết Diêu Nương không?"
Tim ta se lại.
Người lại tiếp tục lẩm bẩm, tự nói với chính mình, điên điên dại dại, khi thì bật cười, khi thì bật khóc:
"Nàng ấy đã cứu ta."
"Khi đó, ta chép sách cho công tử nhà họ Vương, lỡ chép sai chữ, phạm phải điều cấm kỵ. Vương công tử dẫn theo gia nhân đánh ta, là Diêu Nương đã ngăn bọn họ lại, còn dùng khăn tay của nàng ấy băng bó vết thương cho ta."
"Ta hỏi nàng ấy là ai, nàng ấy nói mình đến phủ họ Vương bán nghệ kiếm sống, hy vọng một thư sinh thanh bạch như ta đừng chê bai tấm khăn tay của một kẻ như nàng ấy."