Hận Triêu Triêu

Chương 7



Thì ra, nàng ta ép mẹ vào chỗ chết, cản đường cha từ quan, tất cả…

 

Chỉ vì một lời tiên đoán.

 

Chỉ vì một lời tiên đoán hư vô mơ hồ, lại khiến mẹ ta mất mạng, khiến cha ta phát điên, khiến người từ đó không còn là người, cũng chẳng phải là quỷ.

 

Thì ra… chỉ vì một lời tiên đoán.

 

Ta không biết mình nên khóc hay cười.

 

Chỉ thấy nực cười đến tột độ.

 

Không biết, nếu cha nghe được những lời này, người sẽ khóc, hay là cười đây?

 

Có lẽ… cha sẽ càng điên loạn hơn nữa.

 

16

 

Tiệc rượu đang diễn ra, đột nhiên, chiếc nôi bên cạnh công chúa đứt dây.

 

Nôi lật úp, đứa trẻ rơi xuống đất, lăn theo bậc thềm, rồi rơi tõm xuống hồ nước.

 

Những tiếng thét chói tai vang lên khắp đại sảnh.

 

Một khắc trước, công chúa còn đắc ý kiêu ngạo bao nhiêu, lúc này, nàng ta liền tuyệt vọng sụp đổ bấy nhiêu.

 

Tiếng gào thét của nàng ta chấn động cả phủ, vang dội khắp trời.

 

Ta bước ra từ sau cột trụ, nhìn nàng ta gào khóc, nhìn từng biểu cảm biến hóa trên khuôn mặt nàng ta.

 

Ta nhìn nàng ta, rồi lại thấy mình của năm xưa chồng lên hình ảnh đó.

 

Sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tuyệt vọng, tiếng khóc xé lòng.

 

Thậm chí đến cả dáng vẻ loạng choạng chạy đi, rồi nhào xuống đất, cũng giống hệt ta khi đó.

 

Ai nói thế gian này không có sự đồng cảm?

 

Ngươi xem, nàng ta chẳng phải đã cảm nhận được nỗi đau của ta rồi sao?

 

Nỗi đau mất mẹ của ta.

 

Nỗi đau mất con của nàng ta.

 

Năm đó, vào đúng ngày sinh thần của ta, nàng ta đã g.i.ế.c mẹ ta.

 

Vậy hôm nay, ngay khi nàng ta vui sướng nhất, ta liền lấy mạng con nàng ta.

 

Vừa đúng chưa tròn ba tháng.

 

Coi như đứa trẻ trong bụng mẹ ta năm đó, đã có một kẻ thế mạng.

 

Nàng ta phải đau như ta, mới có thể trả nợ.

 

Ta bỗng dưng hiểu được cha.

 

Giết c.h.ế.t nàng ta ngay lập tức thì có gì hay chứ?

 

Những kẻ như công chúa, cao cao tại thượng, coi mạng người như cỏ rác, thì phải để nàng ta sống, phải để nàng ta sống thật lâu.

 

Sống để từng chút từng chút, nếm trải những nỗi đau mà nàng ta từng cười cợt khi giáng lên người khác.

 

Chỉ khi đó, nàng ta mới hiểu được…

 

Hối hận, cũng đã quá muộn rồi.

 

17

 

Sau khi mất con, tinh thần công chúa càng trở nên tồi tệ.

 

Nàng ta không còn bình thường nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tự nhốt mình trong phòng, ôm lấy gối, đi chân trần khắp nơi.

 

Chỉ khi nhìn thấy cha, nàng ta mới yên lặng lại.

 

Cha đút cơm cho nàng ta ăn, nhưng chỉ được vài miếng, nàng ta liền vỡ òa, khóc lóc thảm thiết, liên tục nhận lỗi với cha.

 

Nàng ta nói, vì muốn mượn phúc khí của đứa con trưởng trong phủ Đại công chúa, nên mới mượn chiếc nôi kia.

 

Nàng ta không biết nó đã bị mọt đục rỗng bên trong.

 

Cha dịu dàng dỗ dành nàng ta:

 

"Không sao, con cái rồi sẽ có lại thôi."

 

Nhưng nàng ta vẫn khóc không thành tiếng, cuối cùng gục đầu vào n.g.ự.c cha, nức nở:

 

"Phó lang, lần đầu tiên ta nhìn thấy chàng, là lúc chàng đỗ Trạng Nguyên, cưỡi ngựa dạo quanh kinh thành, vẻ vang đắc ý."

 

"Biểu ca ta khi ấy đỗ Bảng Nhãn, mời chàng đến tửu lầu uống rượu, nhưng chàng từ chối, nói phải về sắc thuốc cho nương tử, vì nương tử tỉnh dậy không thấy chàng sẽ sợ hãi."

 

"Biểu ca ta lấy câu đó ra làm trò cười kể cho ta nghe, nhưng ta lại ghi nhớ nó thật sâu trong lòng."

 

"Đêm đó, ta mơ một giấc mộng. Trong mơ, ta là nương tử của chàng. Chàng sắc thuốc cho ta, dỗ ta ngủ, cùng ta vẽ mày bên cửa sổ, cùng ta đánh cược rồi đổ trà khắp bàn."

 

"Ta thật muốn c.h.ế.t đi trong giấc mộng ấy, không bao giờ tỉnh lại nữa."

 

Nàng ta run giọng, tiếp tục nói:

 

"Mẫu hậu của ta xuất thân từ danh môn thế gia, từ nhỏ đã được dạy dỗ phải đoan trang độ lượng. Sau khi vào cung, bà trở thành Hoàng hậu."

 

"Nhưng mẫu hậu chỉ có duy nhất một đứa con là ta, trong khi phụ hoàng lại có hàng trăm phi tần mỹ nữ vây quanh."

 

"Bà không hiểu cách lấy lòng phụ hoàng như những phi tần khác. Là Quốc mẫu, tất cả mọi người đều nói với bà rằng bà phải khoan dung, phải rộng lượng, không được ghen tuông, không được ích kỷ."

 

"Vậy nên, bà chỉ có thể trơ mắt nhìn phu quân của mình qua đêm trên giường của những nữ nhân khác, hết đêm này đến đêm khác."

 

"Còn bà chỉ có thể ngồi bên giường, ôm ta khóc lóc."

 

"Bà cứ khóc mãi, khóc mãi, khóc đến mức ta phát chán."

 

"Lúc ấy, ta đã thề rằng, sau này nhất định phải tìm một phu quân tốt nhất, thương ta, chiều ta, chỉ có ta trong lòng, một đời chỉ thuộc về ta."

 

"Ta sẽ không trở thành kẻ thất bại như mẫu hậu, kẻ thua cuộc vì nhẫn nhịn."

 

"Phụ hoàng có rất nhiều con, năm nào cũng có đứa trẻ mới ra đời. Đến năm ta tám tuổi, người còn chẳng nhớ nổi tên ta."

 

"Cung điện, nơi ta sinh sống, là một chiến trường đầy m.á.u tanh. Mẫu hậu là một bức tượng Phật, không biết tranh đấu, không biết tàn nhẫn! Bà chỉ biết chờ đợi!"

 

"Nhưng bà đâu biết rằng, thứ mình muốn có, thì phải tự giành lấy! Nếu không cướp lấy, thì sẽ không có gì cả!"

 

"Sủng ái của phụ hoàng phải giành lấy, nếu không giành, thì chẳng có thể diện của một công chúa!"

 

"Huynh đệ tỷ muội trong cung đều mang dòng m.á.u hoàng gia, nhưng bên trong lại là những kẻ thù đội lốt thân tình!"

 

"Chúng ta đấu đá lẫn nhau, chỉ để bảo vệ lợi ích của mình, chỉ để sống sót, chỉ để sống đúng với thân phận chủ tử của mình!"

 

Nàng ta nghẹn ngào:

 

"Ta biết chàng hận ta, nhưng Phó lang, ta thật sự yêu chàng."

 

"Mẫu hậu của ta còn không giữ nổi tình yêu của mình, thì có thể dạy ta những gì chứ?"

 

"Những năm qua, đấu đá trong cung chỉ dạy cho ta một điều: Ta phải giành lấy tất cả!"

 

"Chàng là người mà ta để mắt đến, ta là công chúa, chàng vốn dĩ phải thuộc về ta!"

 

"Ta hạ dược chàng, cũng chỉ là muốn chàng ngoan ngoãn nghe lời mà thôi."

 

Hồng Trần Vô Định

"Diêu Nương ấy, ả ta không xứng với chàng."

 

"Khâm Thiên Giám cũng đã nói rồi, ta với chàng mới là xứng đôi nhất."