Hận Triêu Triêu

Chương 6



Ta ngồi bên ngoài, nhìn trời dần sáng lên, nghe tiếng trẻ con khóc ré vang lên trong phòng, không kiềm được mà bật cười.

 

Đến lượt ta rồi.

 

Cuối cùng cũng đến lượt ta rồi.

 

Ta đã đợi lâu như vậy, nhẫn nhịn lâu như vậy.

 

Rốt cuộc cũng đến lượt ta rồi.

 

Ta kìm nén cảm giác ngứa ran trong cổ họng, nuốt xuống sự hưng phấn trong lòng, lại trở về dáng vẻ rụt rè, yếu đuối thường ngày.

 

14

 

Mười lăm ngày sau, cha mới trở về.

 

Vừa nhìn thấy cha thân mang thương tích, sắc mặt xanh xao, công chúa lập tức quên mất oán giận, chỉ còn lại đau lòng:

 

"Phó lang, thiếp suýt nữa bị con tiện tỳ Bích Lan hại chết. Chàng thì sao, vết thương có nặng không?"

 

Cha đáp qua loa:

 

"Không sao."

 

Nói xong, người thờ ơ dỗ dành công chúa vài câu, rồi quay về phòng nghỉ ngơi.

 

Thương thế trên người cha là thật.

 

Người vừa mới bình định xong một trận phản loạn.

 

Nhiếp chính vương mưu phản, cha hợp lực với cấm quân trấn áp.

 

Dù chiến thắng vang dội, người vẫn bị thương.

 

Nhưng ta lại cảm nhận được một điều rất hiếm thấy ở cha—một luồng sinh khí hiếm hoi.

 

Trước kia, cha lúc nào cũng như một cái xác không hồn, bước đi trong cuộc đời như một bóng ma, như một kẻ đã c.h.ế.t từ lâu.

 

Mãi về sau, ta mới hiểu được vì sao cha lại trông có sức sống như vậy.

 

Người đã thành công đàn áp cuộc tạo phản của nghịch vương.

 

Bây giờ, trong tay cha đã nắm giữ hơn phân nửa binh quyền triều đình.

 

Không ít quan viên trong triều cũng là phe cánh mà cha âm thầm vun đắp suốt năm năm qua.

 

Cha vui vẻ vì kế hoạch được người khổ tâm tính toán bấy lâu nay, cuối cùng cũng đến ngày gặt hái thành quả.

 

Sau khi tĩnh dưỡng mấy ngày, thương thế của cha đã thuyên giảm đáng kể, người liền đến thăm công chúa.

 

Người cố tình ngồi xuống mép giường, dịu dàng bón canh cho nàng ta, còn kể mấy câu chuyện hài hước để dỗ dành.

 

Không khí đang vui vẻ thì đột nhiên cha bịt mũi, nhíu chặt mày, ghé người ra sau, tỏ vẻ ghê tởm:

 

"Sao lại có mùi tanh hôi thế này?"

 

Mặt công chúa trắng bệch, rồi đỏ bừng lên vì xấu hổ.

 

Nàng ta nhìn cha, môi mấp máy, vô thức kéo chăn quấn chặt quanh người:

 

"Chàng vẫn còn thương tích, nên nghỉ ngơi sớm đi."

 

Cha giả vờ như không nghe thấy sự tủi thân và đau đớn trong giọng nói của nàng ta, chỉ gật đầu nói:

 

"Được."

 

Dứt lời, người xoay người rời đi.

 

Ngay khi cánh cửa khép lại, tiếng khóc uất ức vang lên trong phòng.

 

Cha lạnh lùng nhếch môi, quay đầu bước vào thư phòng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cha ta hiểu rõ cách làm tổn thương một nữ nhân.

 

Cũng giống như cách người đã từng yêu một nữ nhân.

 

Mẹ từng kể với ta, cha là người rất dễ khóc.

 

Năm đó, khi mẹ ở cữ, cha tự tay thay nguyệt sự đới (băng vệ sinh) cho mẹ.

 

Mỗi lần mang đi giặt, cha lại lặng lẽ lau nước mắt.

 

Đêm đến, cha giúp mẹ lau người, vừa xoay người mẹ, vừa khóc nấc mà dỗ dành:

 

"Không sinh nữa, lần sau không sinh nữa."

 

"Sớm biết sinh con lại vất vả thế này, nhất định sẽ không sinh nữa."

 

Mẹ nói, cha giống một đứa trẻ con.

 

Nhưng cha chưa từng là trẻ con.

 

Lúc mẹ ở cữ, cha hầu như không có một giấc ngủ yên.

 

Người vừa phải chăm sóc ta, vừa phải chăm sóc mẹ.

 

Còn phải nấu cơm, sắc thuốc, làm đủ mọi việc không sót thứ gì.

 

Trong thời gian ở cữ, mẹ ngày càng đầy đặn, còn cha thì gầy sọp đi, như thể đã vào đại lao một phen.

 

Ấy vậy mà cha vẫn ngốc nghếch vui vẻ.

 

Cha đã từng cẩn thận chăm sóc mẹ từng chút một, nên người rõ hơn ai hết, thời gian ở cữ đối với một nữ nhân có ý nghĩa thế nào.

 

Người cố tình nói ra những lời kia, chỉ để dày vò công chúa.

 

Cha biết nàng ta cao quý, thế nên mới muốn giẫm nát lòng tự tôn của nàng ta.

 

Muốn nàng ta phát điên, muốn nàng ta khổ sở, muốn nàng ta phải nhục nhã đến tột cùng.

 

Năm đó, khi mẹ ta chết, trong bụng còn mang một hài tử hai tháng.

 

Không rõ là nam hay nữ.

 

Công chúa từng uy h.i.ế.p mẹ, bảo rằng đứa trẻ đó sẽ không sống quá ba tháng.

 

Ừ… ba tháng.

 

15

 

Hai tháng sau, công chúa mãn nguyệt, lại khôi phục dáng vẻ cao ngạo, ồn ào đến đáng ghét.

 

Nàng ta gửi thiệp mời đến từng gia đình quan viên danh giá trong kinh thành, mở tiệc linh đình trong phủ, chúc mừng nhi tử của nàng ta được lập làm Thế tử.

 

Sau khi bình định phản loạn, cha được Hoàng thượng phong vương.

 

Giờ đây, nắm binh quyền trong tay, cha thực sự đã quyền khuynh triều dã.

 

Công chúa tận hưởng sự tán tụng của đám quan phu nhân, mặt mày rạng rỡ.

 

Nàng ta muốn bù đắp lại tất cả những lời chúc phúc và sự chú ý mà nàng ta không có được trong ngày đại hôn.

 

"Vẫn là công chúa có mắt nhìn xa trông rộng, Trạng Nguyên gia quả nhiên tiền đồ vô lượng!"

 

"Thảo nào năm đó công chúa nhất định phải gả cho ngài ấy, hóa ra đã sớm biết vương gia ngày sau sẽ trở thành quyền thần rồi."

 

Công chúa ưỡn thẳng lưng, ngẩng cao đầu cười đắc ý:

 

"Năm ấy sau khi điện thí kết thúc, Khâm Thiên Giám và Quốc sư đồng loạt tiên đoán rằng Phó Duật ngày sau sẽ là quyền thần đứng trên vạn người, còn được lưu danh thiên cổ, được hậu thế kính ngưỡng vô cùng. Một nhân trung long phượng như vậy, tất nhiên chỉ có bổn cung mới xứng đôi, còn cái thứ tiện nhân kia cũng không tự soi lại mình xem là thứ gì!"

 

"Hơn nữa, trong kinh thành này, có nam tử nào có thể so được với phu quân ta về dung mạo chứ? Trăm năm sau, tên tuổi của bổn cung sẽ mãi mãi gắn liền với chàng ấy, hậu thế sẽ cùng nhau ca ngợi chúng ta. Chúng ta mới thật sự là một cặp trời sinh."

 

Những tiếng phụ họa vang lên không ngớt.

 

Hồng Trần Vô Định

Ta trốn sau cột trụ, cả người lạnh toát, ngồi sụp xuống nền đất.