Hán Tử Thô Vớ Được Nàng Dâu Vượng Phu

Chương 17: Tiền Mạt Mạt



 

Bán xong đồ, Lạc Ca liền không ở lại lâu nữa.

 

Trên phố mua một ít đồ ăn mang về cho hai đứa nhỏ, lại tiện đường bỏ ra ba văn tiền mua hai sợi dây buộc tóc, liền đi hội hợp với Vương tẩu tử.

 

“Lạc Ca, đây! Chỗ này đây!” Vương tẩu tử đã đợi ở cửa thành rồi, thấy Lạc Ca xuất hiện liền vội vàng vẫy tay.

 

“Xin lỗi tỷ, tỷ đợi lâu rồi phải không?”

 

“Không không, ta cũng vừa mới hàn huyên xong đến đây thôi, chúng ta giờ này trở về nhé?”

 

“Được.”

 

Lời vừa dứt, hai người liền sóng vai đi về phía nhà.

 

Cho đến khi bóng dáng hai người biến mất, Tiền Mạt Mạt mới thu hồi tầm mắt, đôi mắt vốn vì béo mà híp lại, giờ phút này lại càng híp nhỏ hơn.

 

Thân hình to lớn đứng giữa đám đông, có chút nổi bật.

 

“Lạc Ca?” Là Lạc Ca mà nàng ta nghĩ tới sao?

 

Cảm nhận được ánh mắt khó chịu kia biến mất, Lạc Ca cũng thả lỏng, còn Vương tẩu tử bên cạnh cũng liếc nhìn ra sau.

 

“Cô nương nhà họ Tiền này làm sao vậy, sao cứ nhìn chằm chằm người ta mãi thế, ánh mắt đó khiến người ta thấy khó chịu.”

 

Nghe Vương tẩu tử nói vậy, Lạc Ca sững sờ: “Cô nương nhà họ Tiền?”

 

“Ừm, đúng vậy, chính là cô nương mà Vương bà tử lần trước muốn giới thiệu cho Cẩm Sâm nhà muội đó, đại cô nương nhà họ Tiền ở thôn kế bên chúng ta, Tiền Mạt Mạt.”

 

“Nhà mẹ đẻ ta và nàng ấy cùng thôn, nàng ấy vừa nãy vẫn luôn nhìn muội đấy, cứ đứng lù lù ở chỗ đó, cô nương béo nhất đó, rất dễ nhận ra.”

 

Sợ Lạc Ca không có ấn tượng, nàng ấy còn nhắc lại một chút, tính cách của đại cô nương nhà họ Tiền đó không tốt đâu, trước đây khi ở nhà mẹ đẻ, nàng ấy đã không hợp với Tiền Mạt Mạt rồi.

 

Tính cách của người đó thật sự là đanh đá, ngang ngược, vô lý lại độc ác, tuổi tác tương đương với nàng ấy, bình thường không ít lần cậy thế nhà mà bắt nạt người khác.

 

Nàng ấy còn từng đánh nhau với Tiền Mạt Mạt đó!

 

Vương tẩu tử cứ thẳng thắn nói, một chút cũng không sợ Lạc Ca sẽ để bụng, dù sao hai người này thật sự không thể so sánh được, là người có đầu óc, có mắt đều biết chọn Lạc Ca.

 

“Muội đừng lo lắng chuyện đó, nàng ấy không thể nào có quan hệ với Cẩm Sâm nhà muội đâu, gia đình họ Cố của các muội có quy tắc một đời một nương tử thôi đó! Nàng ấy căn bản không có cơ hội đâu.”

 

Nhưng dù sao người ta cũng là tân hôn, sợ Lạc Ca không yên lòng, nàng ấy còn nói thêm một câu.

 

Nghe vậy, Lạc Ca nhướng mày, thì ra nhà họ Cố còn có quy tắc này sao.

 

‘‘Ừm, Vương tẩu không cần lo lắng, ta rõ cả, ta chỉ hơi hiếu kỳ thôi mà。’‘

 

‘‘Hiếu kỳ gì? Chuyện Tiền Mạt Mạt sao? Ta biết nhiều lắm, ta kể cho muội nghe nhé?’‘

 

Thiên tính của phụ nữ yêu thích chuyện vặt, Lạc Ca còn chưa nói gì, Vương tẩu đã luyên thuyên không dứt.

 

Cứ thế trên đường, Vương tẩu đã kể hết tất cả những chuyện nàng biết về Tiền Mạt Mạt cho Lạc Ca nghe.

 

E... vì hai bên không hợp nhau, nên chẳng có mấy lời hay ho, đa số đều là kể lể, tố cáo với Lạc Ca.

 

‘‘Ta nói cho muội nghe, điều ta hối hận nhất là cảm thấy lúc đó đánh nhau với nàng ta đã không phát huy tốt, nàng ta to con nên chiếm không ít tiện nghi.’‘

 

‘‘Đến giờ ta vẫn thấy hơi thiệt, thật muốn tìm cơ hội đánh trả một trận, nếu không trong lòng cứ mãi canh cánh chuyện này.’‘

 

Con nha đầu c.h.ế.t tiệt đó vu khống nàng ta tư thông với nam nhân, nàng ta mới đánh nhau với đối phương, chuyện lớn như vậy sao có thể không canh cánh trong lòng chứ?

 

Nếu không phải lúc ấy nàng ta ở ngay trong nhà, cả gia đình, cùng hàng xóm đều chứng minh được sự trong sạch cho nàng, thì nàng đã thật sự bị dìm xuống ao rồi.

 

Trước khi chia tay, Vương tẩu vẫn còn vô cùng phẫn nộ.

 

Lạc Ca im lặng lắng nghe, trong lòng đã có câu trả lời, thấy Vương tẩu giận dữ như vậy, nàng chỉ có thể nhẹ giọng an ủi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Chuyện như thế này, ai bị vu khống cũng sẽ khó chịu, giờ nói ra cũng coi như là một cách để giải tỏa.

 

‘‘Nhưng ác giả ác báo, giờ đây ta đã gả vào nhà tốt, cha mẹ chồng thấu tình đạt lý, tướng công thương yêu, con cái ngoan ngoãn.

 

Còn nàng ta vẫn còn ở nhà làm cô gái già không gả đi được, bị người đời ghét bỏ!’‘ Nghĩ vậy, nàng ta lại cảm thấy trong lòng sảng khoái hơn nhiều.

 

‘‘Cũng phải.’‘ Nghe lời nàng ta nói, Lạc Ca buồn cười gật đầu.

 

‘‘Nhưng ta thấy ánh mắt nàng ta vừa rồi không tốt lành gì, tâm địa kẻ đó độc ác lạ, muội vẫn nên cẩn thận hơn.’‘ Suy nghĩ một chút, Vương tẩu vẫn không quên dặn dò Lạc Ca.

 

‘‘Ừm, ta sẽ chú ý.’‘

 

‘‘Ừm, vậy ta cũng không nói nhiều với muội nữa, thời gian không còn sớm, ta về trước lo cơm nước, lát nữa phụ thân Thiết Đản cùng bọn chúng chắc cũng sắp từ ruộng về rồi.’‘

 

‘‘Được.’‘

 

...Đến khi Lạc Ca bước vào nhà, nàng phát hiện một lớn hai nhỏ trong nhà đều đang ở đó, từng đứa một thi thoảng lại ngó ra cửa, chẳng biết đang nhìn gì.

 

‘‘Các ngươi ngó gì vậy?’‘ Nàng thắc mắc, liền hỏi ra.

 

Lời vừa dứt, nàng liền cảm nhận rõ ràng ánh mắt nam nhân sáng lên một chút, ngay sau đó hai đứa nhỏ liền nhào tới.

 

‘‘Tiểu thẩm thẩm!’‘

 

‘‘Tiểu thẩm thẩm!’‘

 

‘‘Sao thẩm giờ mới về?’‘ Đồng thanh reo lên, câu sau hình như còn mang theo chút oán giận nhỏ?

 

‘‘Sao vậy? Là thẩm đi rồi trong nhà có chuyện gì sao?’‘

 

Thấy hai đứa nhỏ dính người như vậy Lạc Ca có chút nghi hoặc, quay đầu đối diện với ánh mắt Cố Cẩm Sâm, không cẩn thận liền nhìn thấy vẻ dịu dàng ngập tràn trong mắt hắn, trái tim nàng chợt lỡ mất một nhịp.

 

‘‘Không có, chỉ là Đại Bảo và Nhị Bảo nhớ tiểu thẩm thẩm thôi.’‘

 

Trước kia tiểu thẩm thẩm chưa về nhà, trong nhà đều yên tĩnh, rất ít khi nói chuyện.

 

Từ khi tiểu thẩm thẩm về, trong nhà liền trở nên náo nhiệt, bọn chúng rất thích cảm giác đó.

 

Hôm nay Lạc Ca ra ngoài một chuyến, bọn chúng rúc ở nhà liền cảm thấy hơi quay về cái vẻ lạnh lẽo, vắng vẻ như trước kia, nên bọn chúng đều nhớ Lạc Ca rồi.

 

Từ khi nàng ra khỏi nhà không lâu bọn chúng đã bắt đầu đợi nàng trở về, đợi mãi đến bây giờ.

 

Nghe lời Đại Bảo nói Lạc Ca có chút dở khóc dở cười, nàng xoa xoa đầu hai đứa nhỏ, lấy từ trong gùi ra những chiếc bánh bao mua ở trấn về.

 

‘‘Rốt cuộc là nhớ tiểu thẩm thẩm, hay nhớ thứ tiểu thẩm thẩm mua vậy?’‘

 

‘‘Đây, mua cho các ngươi, vẫn còn ấm đấy, mau ăn đi, lót dạ chút rồi tiểu thẩm thẩm đi nấu cơm.’‘

 

Xoa đầu hai đứa nhỏ, Lạc Ca liền muốn vào bếp, nhưng quay đầu nhìn thấy ánh mắt long lanh đầy mong đợi của nam nhân kia, bước chân nàng lại khựng lại.

 

Nàng thầm đưa bánh bao cho hắn: ‘‘Của chàng, đều có phần.’‘

 

Ánh mắt long lanh đó, cứ như đang nói: "Chỉ có phần của bọn chúng, không có phần của ta sao?", thật là không thể chịu nổi.

 

Quả nhiên thấy động tác của nàng, thần sắc hắn dịu đi với tốc độ có thể thấy rõ bằng mắt thường, hắn đưa cho nàng một chiếc bánh bao trước, rồi mới tự mình ăn.

 

‘‘Ta đi giúp nàng.’‘ Ăn xong để lại đồ trong tay, hắn liền lon ton đi theo Lạc Ca vào bếp.

 

Hai đứa nhỏ cũng theo sau từng đứa một.

 

Lạc Ca:’‘.......’‘

 

Hôm nay "các nam nhân" sao lại bám người đến thế này.