Hán Tử Thô Vớ Được Nàng Dâu Vượng Phu

Chương 49: Thu hoạch mận, tìm người giúp việc



 

"Ấy, Nhị Lang nương tử, nàng về rồi ư? Chúng ta mang ít mận đến đây, nàng giúp cân đo số lượng nhé, ta thấy Nhị Lang nhà nàng lúc này không rảnh đâu."

 

Mấy vị thẩm đang đợi ở nhà, vừa thấy Lạc Ca về liền vội vàng nói.

 

Trông ai nấy đều mang vẻ mặt kích động, cũng có chút mong chờ.

 

"Được, ta đi lấy cái cân đây."

 

Thấy họ như vậy, Lạc Ca cũng không chần chừ, cười đáp lời, sắp xếp cho Vương tẩu tử xong liền đi lấy đồ để cân.

 

Nàng còn lấy giấy bút ra để ghi sổ, chủ yếu là sợ người đông sẽ lộn xộn, ghi sổ tiện hơn.

 

Nhà họ có cân, không cần phải đi mượn.

 

Thấy sân nhà họ Cố cũng đang bận rộn, các thẩm cũng không gây thêm phiền phức, tự giác đứng xếp hàng lần lượt để Lạc Ca cân quả.

 

"Thẩm à, đây là hai mươi cân, ta trả thẩm tám mươi văn tiền, thẩm giữ lấy nhé."

 

Lạc Ca cân xong quả của thẩm đầu tiên, đối chiếu số liệu không sai liền trực tiếp trả tiền.

 

"Ấy, được! Được! Số tiền không sai rồi!"

 

Vị thẩm đó cười đáp, niềm vui kiếm được tiền không thể che giấu, không ngờ lời của Nhị Lang nương tử này lại là thật.

 

Bọn họ thật sự đã kiếm được tiền từ loại mận dại này!

 

"Ấy, Nhị Lang nương tử, nàng còn biết chữ nữa sao?" Thấy Lạc Ca ghi sổ, mấy vị thẩm có chút kinh ngạc.

 

Lạc Ca cười gật đầu: "Trước đây ta từng học, cũng biết chút ít."

 

‘‘Lời nàng nói rõ ràng là suy nghĩ vì tẩu tử, sao ngươi có thể vu khống hắn như vậy!’‘

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vương đại ca là vãn bối nên khi cãi nhau với Chu bà tử, dù có lý cũng dễ không chiếm được phần phải, nhưng Trương thẩm thì không sợ.

 

Những năm qua vì nhà quá nghèo nên không ít lần bị đám bà cô này chế giễu, miệng lưỡi nàng ta đã sớm luyện thành thạo.

 

Lúc Chu bà tử nói chuyện, những người có mặt đều không lên tiếng, rõ ràng nếu lời Chu bà tử nói thành công, có thể moi ra được chỗ hái quả.

 

Họ nhất định cũng muốn đi theo để chiếm chút lợi lộc.

 

Nhưng nghe Trương thẩm nói vậy, những người có ý nghĩ đó cũng lập tức dập tắt ý niệm.

 

Bởi vì lời Trương thẩm nói rất có lý, nhà họ có người ốm yếu quanh năm quả thật cần chi tiêu lớn.

 

Nhìn dáng vẻ của Vương Trụ, có lẽ hắn thật sự đã đi vào núi sâu tìm quả, dù sao thì ngày thường hắn cũng không ngừng tìm việc làm, bọn họ đâu phải không biết.

 

Mà nhà bọn họ đều bình thường, cũng không đến nỗi phải mạo hiểm lớn vì số tiền đó.

 

Nếu tiền tăng gấp mười lần thì có lẽ sẽ động lòng hơn.

 

‘‘Ta nào có vu khống hắn, ta chỉ nói bâng quơ vài câu thôi mà.’‘

 

‘‘Cố Cẩm Sâm, ngươi giúp ta cân một chút đi.’‘

 

Nghe Trương thẩm nói vậy, Chu bà tử cũng biết mình không chiếm lý, nếu là núi sâu nàng ta cũng không muốn mạo hiểm.

 

Nàng ta cũng biết Trương thẩm này không dễ chọc, thấy không vớt vát được gì thì liền đổi chủ đề.

 

Nàng ta xếp sau Vương đại ca, Cố Cẩm Sâm nghe vậy liền nhận lấy cái túi vải trong tay nàng ta.

 

Nhưng vừa mở túi ra nhìn, mặt Cố Cẩm Sâm lập tức đen lại, trực tiếp đưa trả lại.

 

‘‘Quả này chỗ này không nhận.’‘Giọng nói trong trẻo dứt khoát, Lạc Ca đứng phía sau nhìn thấy cái túi cũng nhíu chặt mày.