Lời Cố Cẩm Sâm vừa thốt ra không chỉ Chu bà tử sững sờ, mà những người khác có mặt cũng đều ngẩn ra.
‘‘Vì sao chứ!’‘
Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng gào thét của Chu bà tử vang lên, nhìn ánh mắt nàng ta dường như còn rất bất bình?
‘‘Vì sao? Ta nghĩ Chu thẩm hẳn tự mình hiểu rõ.’‘
Cố Cẩm Sâm lạnh lùng mở miệng, không muốn nói thêm với nàng ta, quay đầu liền muốn giúp người phía sau cân quả.
Nhưng Chu bà tử lại không chịu, ỷ vào mình lớn tuổi, một tay chắn ngang trước người Cố Cẩm Sâm.
‘‘Ta hiểu rõ cái gì? Quả này vẫn tốt lành, ngươi dựa vào đâu mà không nhận?’‘
‘‘...Chẳng lẽ chỉ vì ta vừa rồi nói thêm vài câu, ngươi liền cố ý không nhận sao?’‘
Mặc dù lúc Cố Cẩm Sâm nói chuyện, Chu bà tử có một khoảnh khắc chột dạ.
Nhưng cúi đầu nhìn thấy những trái cây trong túi vẫn hoàn toàn không thấy dị thường, khí thế lại nổi lên.
‘‘Chu thẩm, quả này rốt cuộc có tốt hay không tự ngươi rõ nhất. Hoặc là ngươi cần chúng ta giúp ngươi đổ ra cho mọi người cùng xem kỹ, chúng ta cũng không ngại.’‘
Thấy Chu bà tử như vậy, Lạc Ca suýt nữa bật cười, nàng thật sự không hiểu vì sao người này lúc nào cũng vô liêm sỉ như thế.
Nghe người khác nói về nhân phẩm của Chu thúc, cũng không thấy ông ấy như vậy.
Bề ngoài những trái cây trong túi quả thật không có vấn đề, nhưng chỉ cần kỹ càng một chút là có thể ngửi thấy mùi quả thối, mơ hồ cũng có thể thấy chút nước quả dính trên túi.
Rõ ràng là đặt quả tốt lên trên, quả thối đặt xuống dưới che đi để lừa người, muốn tăng cân lừa tiền.
Trong làng nhiều người cùng họ, cách gọi những bà thẩm này đều dùng một chữ trong tên chồng họ, hoặc dùng họ của chính họ để dễ phân biệt.
Chu bà tử được gọi theo chồng nàng ta, chồng nàng ta tên đầy đủ là Vương Nhị Chu, mọi người đều gọi ông ta là Chu bá hoặc Chu thúc.
Nghe Lạc Ca nói vậy, Trương thẩm bên cạnh cũng lập tức hiểu ra vì sao đôi nương tử chồng trẻ này không nhận quả của Chu bà tử.
Quay đầu nhìn Chu bà tử vẫn còn muốn gây sự, không nói hai lời, nàng ta liền cầm lấy túi quả của Chu bà tử đổ xuống đất.
Đầu tiên là một phần quả tốt rơi ra, sau đó liền là một đống quả hỏng bị người ta chọn bỏ lại trên núi.
‘‘Chu tẩu tử, ngươi có đen lòng không hả! Thế mà dám dùng quả thối để lừa người, ngươi đây là không thành thật muốn lừa tiền nhà người ta đó!’‘
Lạc Ca không ngờ Trương thẩm lại thẳng thắn như vậy, trực tiếp làm điều nàng đang muốn làm, nàng chỉ có thể thầm khen, thêm một câu nàng thích!
‘‘Ta... đây không phải ta làm, là Cố Nhị Lang hắn bỏ vào, nhà bọn họ chính là không muốn nhận quả của lão bà ta, ức h.i.ế.p lão bà ta.’‘
Chu bà tử nhìn thấy hành động của Trương thẩm liền giật mình, vội vàng kinh hoảng nhìn xung quanh, ngay sau đó liền nhận được một đống ánh mắt khinh bỉ.
Những ánh mắt đó thật sự khiến nàng ta cảm thấy mặt nóng ran, ngay lập tức nàng ta liền trơ mặt ra không chịu thừa nhận, gây sự tới cùng.
‘‘.........’‘Mọi người câm nín.
‘‘.......’‘Nghĩ bụng bọn họ cũng đâu có mù.
Lạc Ca thật sự cảm thấy hôm nay mình cứ như đi cúng bái cho sự câm nín vậy, câm nín đến tận cùng.
‘‘Thẩm, bản lĩnh gây sự ngang ngược của người thật sự khiến người ta mở mang tầm mắt, quả này tướng công ta vừa mới nhận từ tay người liền trả lại cho người rồi, làm gì có thời gian bỏ thêm quả cho người?’‘
‘‘Trong sân có nhiều người như vậy, ngươi coi mọi người đều không có mắt sao? Từ đầu đến cuối hành động của ngươi mọi người đều thấy rõ!’‘
‘‘Từ lúc ngươi bước vào sân đến bây giờ, tướng công ta chỉ liếc nhìn quả trong chớp mắt mà thôi, thế mà cũng có thể đổ lỗi lên đầu chúng ta sao?’‘
‘‘Vốn dĩ tướng công ta không nói gì là vì nể tình đồng thôn, muốn giữ thể diện cho ngươi, nhưng ngươi lại ngang ngược gây sự không chịu buông tha.’‘
‘‘Lại còn vu khống tướng công ta, vậy thì đừng trách chúng ta không giữ thể diện cho ngươi nữa!’‘
Từng lời từng chữ của Lạc Ca chỉ khiến Chu bà tử cảm thấy mặt nóng ran.
Cố Cẩm Sâm kéo tay Lạc Ca, thê tử bảo vệ mình khiến lòng hắn ấm áp vô cùng, nhưng cũng sợ nàng tức giận mà ảnh hưởng đến thân thể.
‘‘Đừng tức giận, ta không chịu uất ức.’‘Hắn không khỏi hạ giọng thì thầm bên tai nàng.
Lạc Ca rụt cổ lại vì hơi thở của hắn khiến nàng ngứa ngáy, liếc nhìn hắn một cái.
‘‘Đừng làm loạn.’‘Đang cãi nhau mà!
Nàng nhỏ giọng lầm bầm đáp lại hắn.
Những người khác thì không phát hiện ra tương tác nhỏ của đôi nương tử chồng trẻ, bởi vì sự chú ý của họ đều đặt lên Chu bà tử.
‘‘Đúng vậy, Chu bà tử, chúng ta tận mắt thấy ngươi từ đầu đến cuối đều xách quả này, Cố Nhị Lang chỉ chạm vào một chút rồi trả lại cho ngươi ngay, chúng ta đều thấy rõ ràng.’‘
‘‘Ngươi đừng để ý đồ xấu của mình bị vạch trần, không còn mặt mũi nên lại đi vu khống người khác.’‘Trương thẩm cũng thấy thời cơ liền nói một câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khiến Chu bà tử trừng mắt nhìn dữ tợn, nhưng nàng ta không hề sợ hãi.
‘‘Chu thẩm làm như vậy thật không phải phép chút nào.’‘
‘‘Nhà họ Cố nhận lý tử là để giúp đỡ mọi người, ngươi lừa gạt người ta như vậy, lại còn vu khống người ta, thật sự không tốt chút nào.’‘
Thấy mọi người đều nói như vậy, Chu bà tử cũng hoàn toàn không còn mặt mũi nữa, đúng lúc nàng ta sắp xấu hổ đến mức muốn bỏ chạy, bỗng nhiên có người nói một câu.
‘‘Chu thẩm có lẽ chỉ là lấy nhầm quả thôi, không cần nói nàng như vậy chứ, dù sao nàng cũng là bậc trưởng bối mà.’‘
Không biết từ khi nào Lý Chiêu Đệ cũng đã đến nhà họ Cố, nàng ta lẫn trong đám đông, lạnh nhạt nói một câu.
Mọi người lại sững sờ một lần nữa, Lạc Ca nheo mắt lại, thần sắc Cố Cẩm Sâm lập tức trầm xuống.
Ngay cả Thăng bá nương nghe lời nàng ta nói cũng ngẩn ra, quay đầu liền tát một cái.
Chu bà tử nghe lời Lý Chiêu Đệ, mắt vừa sáng lên, đang định mở miệng thì Thăng bá nương đã nói một câu.
‘‘Ngươi mù à!Mắt to như thế mà không nhìn thấy, rõ ràng là cố ý.’‘
Con dâu thứ hai này thật sự càng ngày càng có vấn đề, hôm đó chuyện Lý Chiêu Đệ giúp người nhà họ Vương chặn nhà Cố Cẩm Sâm thì Thăng bá nương cũng đã biết.
Hôm nay lại còn nói những lời hồ đồ khó hiểu như vậy, một lần rồi hai lần, cứ mãi giúp người ngoài ức h.i.ế.p người trong tộc, lần này Thăng bá nương thật sự không nhịn được nữa.
Huống hồ nhà họ mấy ngày nay cũng không ít lần kiếm tiền ở nhà họ Cố, hơn nữa chuyện này rõ ràng là Chu bà tử sai.
Bà nương tử ngu ngốc này nói bừa như vậy, chẳng phải đang hại nhà Cố Nhị Lang sao?
Bỏ qua quan hệ họ hàng cùng tộc mà nói, chỉ riêng việc mấy ngày nay vừa kiếm được tiền của người ta, lại còn đi hại người ta thì thật sự không thể chấp nhận được!
Điều này thì bà già này vẫn hiểu.
Hơn nữa hôm qua bọn họ còn dùng bạc kiếm được từ nhà họ Cố để mua thịt ăn, bà nương tử ngu ngốc này lúc đó đâu có ăn ít.
‘‘Dù là trưởng bối, nhưng ỷ già mà lên mặt, lừa tiền lừa người thì cũng không thể chấp nhận được!’‘Nghĩ vậy, Thăng bá nương lại tát thêm một cái.
Nhìn thì giống như đang dạy dỗ con dâu, nhưng lời nói lại hướng về Chu bà tử.
Trong mắt Chu bà tử, người trong cuộc, nàng ta cảm thấy hai mẹ con dâu như đang cùng nhau diễn kịch, khiến nàng ta càng mất mặt hơn.
Nàng ta trừng mắt dữ tợn nhìn Lý Chiêu Đệ và Thăng bá nương, vội vàng cầm lấy quả rồi chạy ra khỏi nhà họ Cố.
Lý Chiêu Đệ ôm cánh tay bị đánh, nhìn Chu bà tử trừng mắt với mình rồi bỏ chạy, lại nhìn Lạc Ca với vẻ mặt nửa cười nửa không.
Trong lòng nàng ta thật sự khó chịu vô cùng.
‘‘Hôm nay nhân lúc mọi người đều ở đây, chúng ta cũng xin tuyên bố lại một lần nữa.’‘
‘‘Nhà chúng ta chỉ nhận quả tươi tốt, nếu ai có ý đồ dùng quả hỏng để lừa gạt như hôm nay, chúng ta tuyệt đối không nhận.’‘
‘‘Nếu tái phạm, cũng đừng trách nương tử chồng chúng ta không nể tình đồng thôn, trực tiếp từ chối không tiếp khách nữa!’‘
‘‘Việc làm ăn nhỏ, kính xin mọi người thông cảm, mọi người đều biết những quả này bán bên ngoài được bao nhiêu tiền, nhà chúng ta thật sự không hề chiếm chút lợi lộc nào của các hương thân.’‘
‘‘Chúng ta đã cố gắng hết sức mình, cũng xin mọi người hãy đối đãi thành thật.’‘
‘‘Mọi người đều phải sống qua ngày, đừng ai làm khó ai.’‘
‘‘Tính ta thẳng thắn, lời nói có hơi trực tiếp một chút, kính xin các hương thân đừng để bụng, nếu mọi người cảm thấy quá hà khắc, chúng ta cũng có thể dẹp sạp.’‘
‘‘Lý chưởng quầy sẽ gửi quả đến, việc chúng ta tự nhận hay không cũng như nhau.’‘
Lạc Ca nói xong liền lãnh đạm liếc nhìn Lý Chiêu Đệ một cái, quay đầu liền quay lại tiếp tục công việc của mình.
Lời nói này của nàng chủ yếu là nhằm vào đám người họ Vương, còn hành động của những người tộc họ Cố thì lại khiến người ta ấm lòng, trừ cái kẻ lắm chuyện là Lý Chiêu Đệ.
Dù sao lời đã nói ra rồi thì cứ đặt ở đây, người ta có thích nghe hay không nàng cũng không quản được nhiều như vậy.
Lời nàng nói cũng không phải giả dối, mở sạp thu mua quả vốn là muốn giúp đỡ người cùng tộc mà thôi, chi phí đều như nhau, nàng có nhận hay không cũng chẳng khác biệt.
Nàng không nhận, Lý chưởng quầy cũng có thể tìm đủ nguồn hàng để cung cấp cho nàng làm quả sấy khô.
Nàng thật sự không muốn vất vả thêm một phen, cuối cùng lại bị gán cho cái danh xấu là không tôn trọng trưởng bối, không quan tâm đồng thôn gì đó.
‘‘Hà khắc gì chứ, chỗ nào mà hà khắc, ta thấy không có vấn đề gì, vốn dĩ nhà Cố Nhị Lang thu mua quả là đang giúp đỡ chúng ta, trong lòng cảm kích còn không kịp đây.’‘
‘‘Những kẻ dùng quả hỏng để lừa gạt đều là những kẻ có lòng dạ đen tối, lần sau nếu có lại thì cứ đừng nhận đồ của nhà hắn nữa.’‘
‘‘Đúng vậy, được lợi còn ra vẻ ta đây, thê tử của Cố Nhị Lang chúng ta đừng làm cái việc tốn công vô ích đó!’‘
Nghe lời Lạc Ca, những người tộc họ Cố có mặt đều không thấy có gì đáng nói, ào ào lên tiếng ủng hộ Lạc Ca.
Một hai người họ Vương không dám lên tiếng, nhưng cũng đều hiểu rằng Lạc Ca nói không sai chút nào.