Bàn bạc xong, hai người liền đến làng tìm Mã Phượng thẩm bọn họ.
Nghe nói là muốn đặt làm đồ đạc, Mã Phượng thẩm bọn họ liền sảng khoái đáp ứng.
“Các ngươi chọn mùng một khởi công phải không? Nếu đến lúc đó bận rộn quá thì cứ tìm dì là được, dì đều rảnh cả.”
Trong nhà nhận được một đơn hàng lớn như vậy Mã Phượng thẩm cũng vui vẻ, nhớ đến chuyện này còn cười nói một câu.
“Được, nếu có cần thì chúng ta sẽ không khách khí với thẩm đâu.”
Nghe Mã Phượng thẩm nói vậy Lạc Ca cũng biết đây là ý tốt của Mã Phượng thẩm, nên cũng không từ chối.
Tuy nhiên xác suất lớn là không cần gọi Mã Phượng thẩm đến giúp đỡ.
“Được, đều là người một nhà, có gì mà phải khách khí.” Nghe Lạc Ca nói vậy Mã Phượng thẩm cũng cười nói.
Giữa những người trong cùng tộc, họ luôn thích dùng câu “người một nhà” để nhắc đi nhắc lại, ban đầu chỉ là lời khách sáo thường ngày.
Nhưng nhắc mãi thành quen, dần dần thấm vào tiềm thức, cũng thật sự cảm thấy đều như người một nhà, vì thế càng ngày càng đoàn kết hơn.
Cho nên rất nhiều chi tiết nhỏ nhặt đến mức không ai chú ý, dần dần tích tụ lại tạo nên tác dụng rất lớn.
Sau khi bàn bạc xong với Mã Phượng thẩm bọn họ, hai nương tử chồng trẻ lại đi tìm đồ tể trong làng để đặt trước thịt cần dùng vào ngày xây nhà mời khách.
Đều là người cùng làng, đặt trước rồi đến lấy cũng tiện, lại còn tươi ngon.
‘‘Ta lại đi mua thêm đậu phụ và giá đỗ nhé? Rồi nhân tiện đón hai đứa nhỏ luôn.’‘ Xử lý xong những việc này, Lạc Ca đề nghị.
Đậu phụ nhà Vương bà bà rất rẻ, hai đồng tiền một khối lớn, thêm hai đồng giá đỗ, vậy là đủ cho cả nhà một bữa ăn.
‘‘Được.’‘
Suy nghĩ một lát, Lạc Ca lại quay lại chỗ người bán thịt mua một khối thịt, nam nhân trong nhà đều là kẻ không thịt không vui, đậu giá xào thịt là đủ ngon rồi.
‘‘Tiểu thúc, tiểu thẩm thẩm.’‘
Hai đứa nhỏ vừa ra khỏi cửa học đường liền trông thấy tiểu thúc và tiểu thẩm thẩm nhà mình từ xa, vui vẻ hô lên một tiếng, liền vừa nhảy vừa chạy lại.
‘‘Chậm thôi! Kẻo ngã.’‘
Thấy dáng vẻ của chúng, Lạc Ca vội vàng dang tay ra đón lấy hai đứa.
Đồng thời được tiểu thẩm thẩm ôm, hai đứa nhỏ càng vui vẻ hơn, đôi mắt sáng ngời.
Cho đến khi khóe mắt liếc thấy khuôn mặt đen sì của tiểu thúc nhà mình, mới ngoan ngoãn lùi ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
‘‘Tiểu thẩm thẩm, sao cả hai người đều đến vậy ạ, chúng con có thể đi về cùng Thiết Đản ca ca mà.’‘
‘‘Cố Nhị thúc, Cố Nhị thẩm.’‘ Thiết Đản đi phía sau vừa ra tới, thấy Lạc Ca và bọn họ cũng chạy tới chào hỏi.
‘‘Ừm, ngoan, thẩm thẩm và tiểu thúc của các con có việc ở thôn, nên tiện thể tới đây luôn.’‘
Xoa xoa đầu hai đứa nhỏ, Lạc Ca kiên nhẫn giải thích.
‘‘Cố tiểu ca, Cố nương tử.’‘
Nghe tiếng gọi quay đầu thấy lão tiên sinh của học đường, khẽ sững sờ.
‘‘Lão tiên sinh.’‘ Hai nương tử chồng cũng đồng loạt chào.
‘‘Hứa tiên sinh.’‘ Ba đứa nhỏ thấy lão tiên sinh cũng đồng loạt gọi.
‘‘Ừm, nhị vị phu thê giờ có rảnh không, nếu rảnh chi bằng vào trong nói chuyện một lát?’‘
Nghe vậy, Lạc Ca và Cố Cẩm Sâm nhìn nhau, rồi nhìn hai đứa nhỏ nhà mình, sau đó mới gật đầu.
‘‘Được.’‘
Hai đứa nhỏ có chút căng thẳng, tiên sinh sao lại gọi tiểu thúc và tiểu thẩm thẩm vậy, có phải là chúng có chỗ nào chưa làm tốt, bị tiên sinh nhìn thấy rồi không?
Nhưng... chúng vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời tiên sinh mà.
Cũng luôn chăm chỉ làm bài tập, cố gắng trả lời các câu hỏi trên lớp của tiên sinh nữa.
Nghĩ vậy, chúng gãi gãi cái đầu nhỏ, nắm chặt quần áo, có chút ngơ ngác và lo lắng.
‘‘Đại Bảo, Nhị Bảo cũng vào đi.’‘ Khoảnh khắc tiếp theo, liền nghe thấy tiên sinh gọi tên mình.
Nghe vậy, hai huynh đệ nhìn nhau, ngoan ngoãn bước theo.
‘‘Vâng.’‘
Lần này đến lượt Thiết Đản bị bỏ lại gãi đầu.
‘‘Thiết Đản, con cũng về gọi phụ mẫu con tới đây một chuyến, nói là ta có việc muốn bàn với họ.’‘
‘‘??... Ồ, được ạ.’‘
Nghe tiên sinh nói vậy, Thiết Đản cũng lập tức chạy đi gọi cha mẹ mình.