Hán Tử Thô Vớ Được Nàng Dâu Vượng Phu

Chương 67: Thu nhận Đại Bảo Nhị Bảo làm đồ đệ



 

Hứa lão tiên sinh đã quen với việc dạy học, tuổi tác cũng đã cao.

 

Luôn quen tay chống ra sau lưng đi phía trước, mặc cho học sinh và tiểu bối đi phía sau.

 

Chẳng phải khi gọi cả nhà Lạc Ca, Hứa lão tiên sinh cũng quen tay chống ra sau lưng đi phía trước sao, đi đến nội viện nửa ngày không nghe thấy động tĩnh phía sau mới không khỏi quay đầu lại.

 

Phát hiện cả nhà này hai lớn hai nhỏ ngoan ngoãn đứng chôn chân phía sau, như thể đang chờ bị huấn thị, ông liền sững sờ.

 

Trên mặt mang theo vài phần ý cười, hướng về phía bàn trà bên cạnh vẫy vẫy tay.

 

‘‘Ngồi đi, ngồi đi, đừng cứng nhắc vậy, hai đứa trẻ này rất ngoan ngoãn và đáng yêu, lão phu không có ý định huấn thị ai cả.’‘

 

! Vậy thì tốt rồi, lập tức thả lỏng.

 

Hứa lão tiên sinh không nói gì khác, khí chất nghiêm sư quả thực tràn đầy, vừa rồi dáng vẻ nghiêm nghị kia, lập tức khiến Lạc Ca nhớ lại ký ức từng bị giáo viên chủ nhiệm chi phối.

 

Hai đứa nhỏ nghe vậy cũng thở phào một hơi.

 

Cố Cẩm Sâm lặng lẽ đứng bên cạnh ung dung tự tại, cứ như thể người vừa rồi còn cứng đờ không phải là hắn vậy.

 

Đương nhiên, hắn cũng không quên dáng vẻ mình từng bị cha ép học chữ và học nghề mộc năm xưa.

 

Lúc đó dáng vẻ của Cố phụ, y hệt như Hứa lão tiên sinh vừa rồi.

 

‘‘Vậy không biết Hứa tiên sinh tìm nhị vị phu thê chúng ta đến là vì chuyện gì?’‘

 

Mấy người ngồi xuống, Lạc Ca liền dứt khoát mở lời.

 

Hứa tiên sinh cũng không phải người lề mề: ‘‘Không giấu gì nhị vị, lần này lão phu gọi nhị vị đến, chủ yếu là lão phu có ý muốn thu nhận hai đứa trẻ này làm đồ đệ, nên muốn trưng cầu ý kiến của nhị vị.’‘

 

Nói rồi, Hứa lão tiên sinh nhìn hai tiểu tử nhỏ ngoan ngoãn đến không thể tin được kia.

 

Thu nhận làm môn sinh, khác với học sinh học ở học đường.

 

Những gì truyền thụ ở học đường, đa phần là kiến thức cơ bản của các học viện, dạy chung chung không thể chỉ dẫn cụ thể.

 

Còn thu nhận làm môn sinh, ông ắt sẽ dốc hết tâm huyết truyền thụ, đem tất cả những gì cả đời mình học được truyền dạy cho chúng.

 

Hai đứa trẻ này, và cả Thiết Đản nữa, đều là những mầm non tốt hiếm có.

 

Ngay cả bản thân ông cũng không ngờ, sau khi rời kinh thành lại có thể tìm được mấy mầm non thông minh hiếu học đến vậy ở nơi sơn dã hẻo lánh này.

 

Giờ đây tuy ông đã ẩn cư tại đây, nhưng cũng không muốn chôn vùi những gì đã học được trong phần lớn cuộc đời.

 

Nếu có thể thu nhận chúng làm đồ đệ, truyền lại những gì mình đã học được, đây cũng là một điều tốt.

 

Hai nương tử chồng trẻ nghe vậy, khẽ sững sờ, nhìn nhau một cái rồi mới quay đầu nhìn Hứa lão tiên sinh.

 

‘‘Tài hoa của lão tiên sinh, nhị vị phu thê chúng ta đã sớm nghe danh, nếu có thể được ngài thu nhận làm đồ đệ cũng là vinh hạnh của huynh đệ chúng nó, chúng ta là trưởng bối tự nhiên không có lý do gì mà không đồng ý.’‘

 

‘‘Chỉ là, việc này chỉ riêng chúng ta cũng không thể quyết định được, liên quan đến đại sự đời người của Đại Bảo Nhị Bảo, vẫn phải xem ý muốn của chúng nó đã.’‘

 

Hứa lão tiên sinh, sau khi chúng ta dò hỏi kỹ càng mới biết.

 

Ông ấy lại từng là tiên sinh đầu bảng của học viện đệ nhất kinh thành, vô số công tử của các gia đình thế gia vọng tộc ở kinh thành đều muốn bái ông làm thầy.

 

Nghe nói ngay cả Hoàng đế cũng từng mời ông đến dạy học cho Hoàng tử, một chuyện tốt trời ban lớn đến vậy sao có lý do gì lại không đồng ý?

 

Nhưng dù là muốn tốt cho hai tiểu tử nhỏ, nhưng tôn trọng ý kiến của chúng cũng là điều cần thiết hơn.

 

Tuy chỉ là bái sư đơn giản, nhưng lại có thể liên quan đến cả quãng đời còn lại của các tiểu tử.

 

Cho nên dù là trưởng bối, cũng không thể tự ý quyết định.

 

Nghe Lạc Ca nói vậy, Hứa lão tiên sinh khựng lại một chút, rõ ràng không ngờ hai nương tử chồng họ lại tôn trọng ý kiến của hai đứa trẻ đến vậy.

 

Nhưng nghĩ kỹ lại, cũng thấy đúng là nên như vậy.

 

‘‘Thế cũng tốt.’‘ Nói rồi, ba người lớn đều nhìn về phía hai đứa nhỏ đang ngoan ngoãn ngồi cạnh.

 

‘‘Đại Bảo, Nhị Bảo, lời lão tiên sinh nói các con nghe thấy rồi chứ? Các con nếu có suy nghĩ gì cũng có thể nói với chúng ta.’‘

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhìn hai đứa nhỏ, Lạc Ca nhẹ nhàng nói.

 

‘‘Vâng.’‘ Hai đứa nhỏ nghe vậy ngoan ngoãn gật đầu, giây lát sau đồng loạt đứng dậy đi đến trước mặt Hứa lão tiên sinh.

 

‘‘Đồ nhi, bái kiến sư phụ.’‘ Hai huynh đệ đồng loạt quỳ xuống đất, đối với Hứa lão tiên sinh hành một lễ sư đồ.

 

Những chuyện tiểu thẩm thẩm dò hỏi được đều đã kể cho chúng nghe, còn dặn dò chúng rất nhiều lần, bảo chúng phải nghiêm túc học hỏi lão tiên sinh.

 

Và trong khoảng thời gian này tiếp xúc, chúng cũng thực sự rất thích Hứa tiên sinh, Hứa tiên sinh nói chuyện với chúng luôn ôn hòa.

 

Nếu chúng có điều gì không hiểu, đi thỉnh giáo lão tiên sinh cũng rất kiên nhẫn.

 

Đây là người lớn thứ ba mà chúng gặp đối xử tốt với chúng đến vậy.

 

Cho nên có thể làm đồ đệ của lão tiên sinh, chúng rất vui, tự nhiên là từ tận đáy lòng mong muốn.

 

‘‘Được, được, ngoan lắm.’‘

 

Hành động này suýt chút nữa khiến mấy người lớn ngây người ra, hoàn hồn lại lão tiên sinh vội vàng xua tay kéo hai đứa nhỏ dậy.

 

Cố Cẩm Sâm nhân lúc này, rót hai chén trà từ ấm ra.

 

‘‘Mời sư phụ uống trà.’‘ Đưa cho hai đứa nhỏ và dặn dò.

 

Uống xong trà, mới xem như một lễ bái sư hoàn chỉnh.

 

Làm thầy, cũng như làm cha, từ nay về sau hai đứa nhỏ cũng coi như có thêm một người thân.

 

Hai đứa nhỏ nghe vậy ngoan ngoãn nhận lấy chén trà, một lần nữa hành lễ bái sư, dâng trà lên.

 

‘‘Sư phụ xin dùng trà.’‘

 

‘‘Sư phụ xin dùng trà.’‘

 

‘‘Ôi, ôi, tốt, tốt.’‘ Hứa lão tiên sinh liên tục đáp lời, uống hết chén trà do Đại Bảo Nhị Bảo đưa tới.

 

Trong lòng đang suy tính xem mình có bảo bối nào thích hợp với hai tiểu đồ đệ này, nếu không có gì bất ngờ, mấy tiểu tử này có lẽ chính là những đệ tử cuối cùng của ông rồi.

 

Không thể lơ là, ừm, phải về tìm kiếm một phen mới được.

 

‘‘Đúng rồi, Cố tiểu ca, Cố nương tử, không biết đại danh của Đại Bảo Nhị Bảo đã đặt chưa?’‘

 

Sau khi bái sư thành công, Hứa tiên sinh bỗng nhớ ra chuyện này.

 

Đại Bảo Nhị Bảo, nghe cứ như tên gọi ở nhà vậy.

 

Trong thời đại này, tên gọi chính thức được ghi trong hộ tịch, nhưng thường ngày lại gọi tên ở nhà là rất phổ biến, bởi vì có câu nói "tên mọn dễ nuôi".

 

Nghe vậy, Lạc Ca quay đầu nhìn Cố Cẩm Sâm, chuyện này nàng không rõ lắm, hộ tịch vẫn để Cố Cẩm Sâm giữ.

 

Từ khi quen biết hai đứa nhỏ đến giờ vẫn luôn gọi Đại Bảo Nhị Bảo, đã quen rồi.

 

Hai đứa nhỏ cũng đồng loạt quay đầu nhìn Cố Cẩm Sâm, bản thân chúng cũng không rõ, từ nhỏ đã nghe người ta gọi chúng là Đại Bảo Nhị Bảo rồi.

 

‘‘Không có, chi bằng xin tiên sinh ban cho chúng hai cái tên đi.’‘

 

Làm thầy cũng như làm cha, Hứa lão tiên sinh thay hai đứa trẻ đặt tên tự nhiên là hoàn toàn xứng đáng.

 

Nhưng hai đứa nhỏ nghe vậy lại quay đầu nhìn Lạc Ca, và cả Cố Cẩm Sâm.

 

Sư phụ đặt tên dĩ nhiên tốt, nhưng chúng cũng muốn tiểu thẩm thẩm và tiểu thúc đặt.

 

Đối với chúng mà nói, Lạc Ca hệt như mẹ ruột của chúng vậy.

 

Tình mẫu tử thiếu thốn từ nhỏ, đều là do tiểu thẩm thẩm bù đắp lại.

 

Mà tiểu thúc cũng như cha ruột của chúng, che chở chúng trưởng thành, dạy chúng công phu, đạo lý.

 

Chính tiểu thúc và tiểu thẩm thẩm, đã cho chúng hơi ấm như cha mẹ ruột vậy.

 

Tuy chúng đã không còn cha mẹ, nhưng vẫn có một mái ấm tràn đầy yêu thương.