Nhật Luân đưa Việt Chinh đến quán trà sữa gần đó, gọi cho nhỏ một ly nước để bình tâm trở lại. Cả hai chẳng nói gì nhưng Nhật Luân đoán được lý do Việt Chinh quay lại trường vào giờ này.
"Bạn tìm chiếc lắc chân đúng không?"
Việt Chinh ngạc nhiên nhìn Nhật Luân, "Sao bạn biết?", nhỏ còn chưa nói gì từ nãy giờ. Nhật Luân mở khóa ba lô lấy chiếc lắc trả lại cho Việt Chinh: "Mình nhặt nó lúc chiều nhưng chưa trả lại cho bạn. Xin lỗi bạn."
Việt Chinh bàng hoàng nhìn chiếc lắc chân trong tay Nhật Luân, phải mất vài giây nhỏ mới nhận lấy.
"Bạn biết cái này của mình à?"
"Ừ."
Việt Chinh nhìn chằm chằm vào chiếc lắc, nhớ lại cảm giác bị đụng chạm từ lão bảo vệ khiến nhỏ muốn buồn nôn, trong đầu xuất hiện một giả thiết... Nếu như Nhật Luân trả chiếc lắc sớm hơn. Nhưng làm gì có "nếu" với những gì đã xảy ra cơ chứ?
Nhật Luân theo dõi từng biểu cảm và hành động của Việt Chinh từ lúc vào quán, nhỏ đi từ ngạc nhiên đến nghi hoặc, rồi lại rơi vào trầm tư, xen lẫn với từng cơn ớn lạnh khiến nhỏ rùng mình. Cậu thắc mắc: "Có chuyện gì với bạn thế? Trong hội trường có gì à?"
Việt Chinh chỉ lắc đầu.
Cả hai im lặng đến khi Trí đến, cậu không kịp để hơi thở ổn định đã vọt vào trong. Quán sáng đèn dịu mắt, điệu nhạc nào đó quanh quẩn bên tai, cậu liếc mắt đã thấy Việt Chinh mặt mũi tái nhợt ngồi một góc, còn có Nhật Luân ngồi đối diện. Trí không có thời gian để thắc mắc tại sao lớp trưởng cũng có mặt ở đây, cậu đi nhanh đến chỗ hai người, chưa lại gần đã hỏi:
"Việt Chinh, bạn có sao không?"
Giọng Trí bất ngờ vang lên làm cả Việt Chinh và Nhật Luân giật mình, cả hai đồng thời ngẩng đầu nhìn Trí đang ổn định lại hơi thở bước đến gần đây.
"Mình không sao." Việt Chinh lắc đầu trả lời.
Trí nhìn Việt Chinh từ đầu đến chân thật kĩ, phát hiện tay nhỏ có vài vết trầy đang rướm máu, ống quần cũng dính đầy bụi, cậu ngồi xổm xuống phủi nhẹ vết bẩn hỏi thật khẽ: "Có đau không?"
Âm thanh phát ra từ cổ họng người bên cạnh quá đỗi nhẹ nhàng và dịu dàng, Việt Chinh cảm thấy khó hiểu khi hốc mắt mình nóng bừng và sống mũi cay sè, nhỏ mím môi lắc đầu.
"Mình đưa bạn về nhé?" Trí vẫn giữ tư thế ngồi xổm ngẩng đầu lên nhìn Việt Chinh, xác định nhỏ không bị thương chỗ nào mới nói tiếp, "Trời tối rồi."
Việt Chinh gật gật đầu đồng ý rồi đứng dậy ngay, nhỏ nhìn sang Nhật Luân nói nhỏ: "Cảm ơn bạn."
Nhật Luân chỉ gật đầu.
Trí nhìn Việt Chinh đang không ổn lắm, lại nhìn bóng đêm bao trùm mọi thứ mà ngay cả đèn đường cũng không làm sáng lên được bao nhiêu, cậu quyết định gọi taxi đưa Việt Chinh trở về. Lúc xe đến, cậu cùng Nhật Luân khiêng chiếc xe đạp điện của mình và xe đạp của Việt Chinh để vào cốp xe, trước khi vào ghế ngồi Trí quay sang hỏi cậu lớp trưởng:
"Sao mày cũng ở đây thế?"
"Tình cờ gặp thôi."
"Cảm ơn nhé, mày cũng tranh thủ về sớm đi."
"Ừ, hai người đi cẩn thận." Nhật Luân tiện tay đóng cửa xe hộ Trí.
Bóng đêm tĩnh mịch, Nhật Luân cảm thấy có gì đó sắp ập đến.
_________
Trí nhường chiếc áo khoác cho Việt Chinh, cả đoạn đường về nhà cậu không hỏi cô bạn bất cứ điều gì. Cả hai im lặng mãi cho đến khi chiếc xe dừng trước cái cổng trắng quen thuộc. Tài xế giúp hai đứa lấy hai chiếc xe khỏi cốp xe rồi rời đi.
Trí chủ động lấy lại chiếc áo khoác, mùi hương trên người Việt Chinh vương vấn vào lớp vải thoang thoảng bên mũi cậu. Trí siết chặt chiếc áo trong tay nhắc:
"Tay bạn có vết thương ấy, vào nhà nhớ khử trùng nhé. Nếu mai bạn vẫn còn mệt thì nhắn tin cho mình, mình ghé nhà lấy đơn xin phép giùm bạn."
Đèn ở cổng mờ mờ, Việt Chinh không thấy rõ Trí, chỉ có giọng nói dễ nghe quanh quẩn bên tai, nhỏ thì thầm nói: "Cảm ơn bạn đã đến đón mình." Trí khẽ cười, "Cảm ơn gì chứ? Bạn không sao là tốt rồi. Bạn vào nhà tắm rửa rồi ngủ sớm đi."
"Bạn về cẩn thận, ngủ ngon nhé."
Trí vẫy vẫy tay, theo thói quen đợi cô bạn vào trong mới rời đi, chợt cậu gọi ngược lại: "Việt Chinh, phải kể cho ba mẹ bạn biết nếu có gì đó nghiêm trọng nhé."
Rõ ràng là có gì đó đã xảy ra nhưng cậu không thể hỏi khi Việt Chinh không muốn nói, ở mức độ bạn bè cậu có thể hiểu Việt Chinh không nhất thiết phải chia sẻ với mình, nhưng có nhiều chuyện người lớn cần phải được biết.
Việt Chinh gật đầu đồng ý. Trí nhìn bóng lưng nhỏ nhỏ gầy gầy kia khuất sau cánh cửa mới bật chìa khóa xe rời đi.
Việt Chinh vừa vào nhà mẹ đã hỏi: "Con về rồi à? Đi đâu mà về trễ quá, lần sau..." Bà còn tính cằn nhằn một chút nhưng phát hiện con bé không ổn, bà nhíu mày lại gần mới thấy lòng bàn tay con gái rướm máu dính đầy đất cát. Mẹ Việt Chinh hốt hoảng nâng cao giọng:
"Con bị sao vậy?!"
Ba nhỏ cũng lật đật chạy đến bên con gái, hai vợ chồng thay nhau hỏi tới tấp và kiểm tra kĩ Việt Chinh bị thương ở đâu nữa không. Việt Chinh lặng thinh suy nghĩ, nhỏ sợ hãi khi phải kể chuyện không hay này cho ba mẹ biết, nhưng ba mẹ đã sinh và chăm lo cho cơ thể này đầy đủ khỏe mạnh, ba mẹ đã nâng niu và bảo vệ từng tấc da thịt thì ai có quyền xâm phạm đến những thứ quý giá này chứ. Việt Chinh được bảo bọc để trưởng thành không cần lo nghĩ, cớ sao lại để thứ kinh tởm hủy hoại và hành hạ tinh thần nhỏ được.
"Ba mẹ ơi..." Việt Chinh run run gọi, cuối cùng cũng kể những gì đã xảy ra.
Ba mẹ Việt Chinh như bị sét đánh sau vài lời kể của con gái, ông bà không tin được chuyện này xảy ra trên người con gái mình, ngay trường học, do chính nhân viên của trường giở trò.
"Ông ta có làm gì con nữa không? Con phải nói thật với mẹ."
Việt Chinh lắc đầu: "Ông ấy chỉ làm như con vừa kể thôi."
"Chỉ? Con không được phép nghĩ như thế! Cho dù là quấy rối bằng lời nói cũng không ai có quyền làm như thế, đừng nói là động chạm tay chân." Mẹ Việt Chinh ôm con gái vào lòng, "Mai ba mẹ sẽ đến trường làm cho ra lẽ vụ này, không sao đâu con."
Việt Chinh mím môi dè dặt hỏi: "Là cả trường sẽ biết con bị... quấy rối hả mẹ? Nhưng con đến trường lúc đã trễ rồi, lỡ người ta nói do con thì sao mẹ?"
Mẹ Việt Chinh càng siết chặt con gái vào lòng, bà cảm thấy đau đớn không thôi, rốt cuộc cuộc sống này đã có những câu chuyện gì khiến con gái bà e ngại về cái nhìn của xã hội dành cho mình, khiến nạn nhân phải sợ hãi như thế khi đáng lẽ ra họ phải được cảm thông, ủng hộ, bảo vệ, và cùng đấu tranh cho vấn nạn này.
"Mẹ biết con sợ bị bàn tán, sợ bị nghĩ khác với sự thật, nhưng chúng ta không thể im lặng được. Mẹ không muốn con gặp phải bất kì những điều xấu xa thì những bậc phụ huynh khác cũng thế, chúng ta lên tiếng là cách bảo vệ cộng đồng, cũng như mẹ muốn cộng đồng sẽ bảo vệ con trong tương lai."
Ba Việt Chinh thở dài, ông vuốt tóc nhỏ trấn an: "Có ba mẹ mà, đừng lo."
"Chuyện này có gì mai chúng ta tính tiếp nhé? Con vào tắm rửa đi, tối nay mẹ ngủ với con nhé?"
Tối đó Việt Chinh được mẹ ôm chặt vào lòng chìm vào giấc ngủ, những hoảng sợ và lo âu không làm phiền nhỏ nữa.
_____________
Sáng ngày hôm sau Việt Chinh thức dậy với tinh thần đã ổn định hơn, nhỏ mặc áo dài nép ở cửa bếp chờ ăn sáng đã nghe thấy mẹ hỏi: "Mẹ thấy chiếc lắc ở bàn học, con tìm được ở chỗ hồi tối đấy à?"
Việt Chinh nhớ đến chuyện Nhật Luân trả chiếc lắc vào tối hôm qua, nhưng nhỏ không kể chuyện này với ba mẹ, chỉ cúi đầu nói qua loa: "Dạ..."
Mẹ Việt Chinh cũng không hỏi thêm gì, bà chỉ thở dài, "Sau này có mất gì cũng mặc kệ nó đi, xem như của đi thay người."
"Dạ."
"Sáng nay ba mẹ có bàn chuyện, con cứ đi học bình thường đi, ba mẹ gặp ban giám hiệu để giải quyết vụ này và sẽ cố gắng không để lộ tên con đâu, nhưng nếu ai đó tiết lộ và con phải nghe những lời không hay thì phải mạnh mẽ lên nhé."
"Dạ."
Nhìn Việt Chinh ăn sáng bên bàn với tâm trạng khá tốt bà chợt nhớ ra một chuyện:
"Hôm qua cậu bạn hay chờ con mỗi sáng đưa về à? Hai đứa tình cờ gặp hay sao?"
Việt Chinh đang cắn dở miếng bánh ướt như bị bấm phải nút dừng, nhỏ ngồi im vài giây mới lí nhí: "Bạn ấy gọi cho con hỏi chút chuyện, sau đó đến đón con về ạ."
Mẹ Việt Chinh đứng bên bếp thu hết vào mắt biểu cảm và động tác của con gái, bà dặn: "Việt Chinh này, các con là bạn bè và có sự tin tưởng với nhau nhưng..." Nói đến đây bà bỗng ngập ngừng, một nửa bà muốn con gái cảnh giác, một nửa lại sợ mình khiến tình cảm bạn bè của con không thoải mái, cuối cùng bà không nói gì thêm nữa, chỉ dặn Việt Chinh nhớ cảm ơn bạn.
Nghe thấy mẹ nói một nửa lại thôi, nhỏ chủ động gọi bà: "Mẹ, con biết mẹ muốn nói gì, con sẽ bảo vệ bản thân thật tốt mà."
Mẹ Việt Chinh cười dịu dàng, ánh mắt cũng an tâm hơn, bà giục: "Ăn nhanh đi, lát bạn con tới mẹ ra cùng con để cảm ơn bạn nhé?"
Việt Chinh ăn sáng xong Trí cũng đã đợi sẵn bên giàn hoa giấy.
Trí vẫn như thường ngày tựa người vào chiếc xe đạp trong bộ đồng phục áo sơ mi quần tây, cái nắng xuyên qua tán lá chiếu vào người cậu khiến Việt Chinh không khỏi ngẩn người, Trí rất thích hợp đứng dưới thứ ánh sáng trong trẻo đầu ngày như thế này. Việt Chinh xốc lại tinh thần chạy ra cổng, khẽ cười thay cho lời chào buổi sáng với Trí.
"Mẹ mình muốn cảm ơn bạn." Nhỏ nói.
"Cảm ơn gì cơ?"
"Mẹ biết hôm qua bạn đưa mình về nên muốn cảm ơn."
Trí định nói không sao nhưng đã thấy mẹ Việt Chinh từ cửa nhà tiến ra cổng, cậu vội đứng thẳng người cúi đầu lễ phép chào: "Con chào cô ạ."
"Trí phải không? Cảm ơn con hôm qua đã đưa Việt Chinh nhà cô về nhé."
"Dạ không có gì đâu ạ."
"Thế hai đứa đi học đi, đi cẩn thận nhé."
Trí và Việt Chinh đồng thanh chào mẹ nhỏ rồi rời khỏi giàn hoa giấy. Mãi đến khi bóng dáng hai đứa trẻ khuất khỏi tầm mắt ba Việt Chinh mới ló đầu ra khỏi hàng râm bụt, ông phủi phủi mái tóc ươn ướt vì nước sương đọng lại, cong mắt cười nhận xét:
"Thằng nhóc này được quá nhỉ, vừa đẹp trai vừa tinh tế quá!"
Mẹ nhỏ chau mày đánh vào vai chồng: "Vào nhà chuẩn bị lát còn lên trường."
______
Việt Chinh phát hiện mọi người ủ rũ không vui, khác hẳn tinh thần mỗi sáng nhỏ hay thường thấy. Cả lớp vẫn chia từng nhóm làm này làm nọ nhưng ai cũng thiếu đi vẻ nhiệt tình và năng động trong người.
"Chuyện gì thế?" Việt Chinh ngồi vào chỗ lấy làm lạ hỏi cái Tâm.
"Lớp có tin buồn." Cái Tâm không thèm nhìn Việt Chinh một cái, nhỏ ỉu xìu nằm dài ra bàn trả lời.
"Tin buồn? Ai chuyển đi hả? Hay nhà ai có chuyện buồn?"
"Không phải, còn buồn hơn như thế cơ." Tâm lắc đầu uể oải đáp.
Thấy Tâm quá dài dòng đứa ngồi bàn sau nói thẳng:
"Lớp tụi mình nhận thông báo cùng bọn A2 lập thành một đội bóng chuyền chuẩn bị cho hội thao sắp tới. Con trai tham gia đội bóng, con gái tham gia đội nhảy."
Việt Chinh: "..."
Tình hình hiện tại giữa hai lớp đối với cái thông báo này thì đúng là một tin buồn.
"Ý Lan đâu?" Việt Chinh nhìn quanh lớp hỏi.
"Còn ở đâu nữa, nó nhận thông báo thì vui vẻ như được Nhật Luân tỏ tình ấy, chạy sang lớp kế bên bàn kế hoạch gì gì rồi. Hôm nọ vừa mới cảm động chuyện cuối cùng lớp trưởng cũng nghĩ cho cả lớp, mà nay chưa gì đã chạy qua bên kia." Cái Tâm ngồi thẳng người, tay chống cằm liếc về chỗ trống của Ý Lan càu nhàu giận dỗi.
Nhắc tới Nhật Luân Việt Chinh lại mím môi nhíu mày, nghĩ đến chuyện hai lớp sẽ hợp tác nghĩa là sẽ chạm mặt lớp trưởng bên ấy thường xuyên, nhỏ thở dài chán chường.
Việt Chinh không biết ba mẹ mình đến trường khi nào, nhưng tin tức lão bảo vệ bị đuổi việc và còn phải lên đồn công an nổ ra ngay đầu giờ ra chơi. Tụi học sinh truyền tai nhau lão quấy rối học sinh trong trường nên ban giám hiệu đã nghiêm khắc xử lý. Đám học sinh còn hoang mang có phải sự thật hay không thì nhà trường đã đăng bài liên quan đến vấn đề quấy rối để học sinh có nhận thức tốt hơn về vấn đề này như một lời xác nhận.
10A1 cả sáng còn bực bội và ủ rũ vì chuyện phải chung đụng với bên A2 lúc này cũng sôi nổi bàn tán. Tụi con gái nghe tin không khỏi rùng mình, lão bảo vệ trông hiền lành sáng nào cũng cười cười hỏi thăm tụi nó lại là kẻ biến thái, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mà.
"Không biết ai đã bị lão quấy rối nhỉ?"
Việt Chinh bỗng run lên, bên tai nhỏ nghe rõ tiếng tim đập dồn dập, nhỏ bắt đầu sợ, sợ nghe thấy tên mình trong vụ việc này.
Ý Lan "xùy" một tiếng: "Cái này không quan trọng, quan trọng là nhà trường không sợ bị ảnh hưởng tiếng tăm mà giải quyết rất công minh. Chứ giờ nhiều chỗ vì sợ tai tiếng mà ém nhẹm mấy chuyện này đó. Danh tính người bị hại đương nhiên phải được giữ kín rồi, mấy cái này ảnh hưởng đến tinh thần người ta lắm, ai biết được nếu lộ danh tính thì người ta phải chịu thêm những gì."
Cả lớp gật gù đồng ý với lời nói của Ý Lan. Lớp trưởng lại nói: "Đừng tò mò nữa, đọc cho kĩ bài viết của trường kìa, mọi người có đi học thêm về trễ hay đi một mình chỗ đường vắng thì phải chú ý đấy, không thì gọi ba mẹ, người quen gì đến đón."
Tụi con gái nghiêm túc tiếp thu mấy thông tin này, cái Tâm cầm điện thoại đọc cũng bắt đầu thấp thỏm, nó ngồi sát lại với Việt Chinh thủ thỉ: "Dạo này mình đi học thêm giờ tối ấy, tự dưng sợ quá."
"Bạn đi một mình à?" Việt Chinh hỏi lại.
"Ừ, cũng hơi xa nữa."
"Sao bạn lại chọn học giờ tối còn học xa nữa."
"Chỗ đó chi phí rẻ mà chất lượng dạy tốt lắm."
Việt Chinh nghe đến tiền bạc cũng ngại nói nhiều, chỉ nhắc thêm: "Thế từ bây giờ nói ba mẹ bạn đi đón đi, chứ nguy hiểm lắm."
Cái Tâm cúi đầu nghĩ ngợi, mãi sau nó mới "ừ" một tiếng không có chút sức sống.
Mặc dù Ý Lan đã nói không nên tò mò người bị hại là ai, nhưng quanh Việt Chinh vẫn toàn lời bàn tán nạn nhân có ổn không, có bị gì nghiêm trọng không. Chẳng ai có lời khó nghe nhưng vẫn khiến nhỏ cảm thấy ngột ngạt khó hiểu. Ngay lúc điện thoại Việt Chinh thông báo nhận một tin nhắn chờ, nhỏ ngập ngừng mãi mới mở ra xem. Là Nhật Luân gửi đến, thông minh như Nhật Luân làm sao không phân tích để biết được chuyện gì đã xảy ra chứ.
"Mình có thể gặp bạn để nói chuyện không?" Cậu nhắn.
"Có gì thì bạn nhắn qua đây cũng được."
Ở bàn học cuối cùng bên 10A2, Nhật Luân nhìn dòng tin nhắn chẳng giấu được tiếng thở dài. Lúc thông tin truyền ra cậu cảm như mình hụt chân giữa không trung, cậu không muốn nghĩ đến, cũng thật sự mong Việt Chinh không phải là nạn nhân nhưng những gì xảy ra vào chiều tối hôm qua không thuyết phục được cậu.
Nhật Luân viết rồi lại xóa đến mấy lần mới gửi được một tin nhắn hoàn chỉnh.
"Mình xin lỗi bạn rất nhiều. Vì sự chậm trễ của mình mà bạn phải trở lại trường một lần nữa."
Việt Chinh trả lời rất nhanh: "Bạn không có lỗi gì đâu, không cần phải thế này. Mình không sao cả nên bạn đừng nghĩ nhiều, đừng thấy áy náy, cũng mong bạn đừng nhắc lại. Mình cảm ơn."
Tin nhắn báo gửi thành công nhỏ không đợi Nhật Luân trả lời mà xóa cả cuộc hội thoại. Bản chất của lão bảo vệ vốn đã như thế nên không ai có lỗi hay là nguyên nhân để sự việc này xảy ra, chỉ là nhỏ không đủ rộng lượng để có thể thoải mái đối mặt với Nhật Luân mà thôi.
___________
Việt Chinh trốn lên thư viện.
Thấy cái dáng nhỏ xíu của Việt Chinh ngay giữa sân trường Trí cũng rời khỏi lớp theo sau. Cậu tìm thấy cô bạn ở góc trong cùng của thư viện, ánh mặt trời bị tấm rèm chắn ngang mang màu vàng yếu ớt chiếu vào Việt Chinh, trông nhỏ cô đơn và mong manh đến lạ. Trí nhẹ nhàng bước đến bên cạnh, Việt Chinh không nghe thấy tiếng động nhưng nhận ra Trí đang gần mình qua mùi xả vải thoang thoảng bên mũi. Ánh mắt cả hai chạm nhau chỉ một giây Việt Chinh đã né đi, nhỏ đoán Trí biết mình là nạn nhân của lão bảo vệ, điều này khiến nhỏ tự dưng thấy không thoải mái khi gặp cậu bạn.
Trí rời mắt khỏi khuôn mặt Việt Chinh nhìn xuống hai bàn đang siết chặt của nhỏ, nhớ đến những vết trầy xước tối qua cậu thầm thì bên tai:
"Tay bạn còn đau không?"
Việt Chinh lắc đầu, những xáo trộn về suy nghĩ lẫn cảm xúc đã lấn át cảm giác đau đớn ở tay.
"Sao hôm qua bạn quay lại trường thế?"
Việt Chinh nhìn chằm chằm vào mũi giày, một lúc sau mới trả lời: "Mình tìm đồ."
"Thế đã tìm được chưa?"
"Tìm được rồi."
Trí bước lên đứng trước mặt Việt Chinh, cậu cúi người cho vừa chiều cao, cất giọng dịu dàng: "Sau này nếu muốn đi đâu thì gọi mình, mình đi cùng bạn."
Lúc này Việt Chinh mới đưa mắt nhìn Trí, sáng trong và chân thành, nhỏ "ừ" một tiếng.
"Đừng sợ nữa nhé, với cả Việt Chinh này, nếu bạn nghĩ mọi người sẽ bàn tán hay suy đoán mọi chuyện ra sao thì mình không nằm trong số đó, bạn đừng tránh mình."
Việt Chinh thở dài, thả lỏng người tựa lưng vào kệ sách nói nhỏ: "Mình không sao cả."
Trí cong mắt cười, cậu đứng thẳng người lại rủ Việt Chinh tìm sách, nhỏ nghiêng đầu bảo mớ sách hôm nọ nhỏ còn chưa đọc xong.
"Tìm mấy cuốn tự vệ cơ bản, lỡ không may gặp mấy thằng ất ơ như hôm xe đạp bị hư thì bạn cứ 'tẩn' cho tụi nó một trận."
Việt Chinh "ồ" lên, nghĩ cũng nên tìm hiểu nên nhỏ gật đầu lia lịa. Nhìn nhỏ trở lại dáng vẻ ngây ngô như thường ngày Trí không nhịn được xoa đầu một cái, ngay lập tức cả hai đứa như bị bấm nút dừng, qua vài giây Trí lúng túng thu tay lại quay người đi trước, cậu bảo: "Mình nhớ là mấy cuốn sách như thế ở bên này."
Trí lách qua từng dãy sách với đôi tai đỏ bừng, còn Việt Chinh cảm giác được hai má mình nóng hổi, nhỏ nghĩ có lẽ nắng đã chiếu vào người nhỏ lâu như thế.