Hành Lang Hai Lớp

Chương 9: Mụn thanh xuân



Cái nắng đầu tháng Mười chẳng còn gay gắt.

Bữa trưa nhà cái Tâm chỉ có tiếng va chạm bát đũa, thỉnh thoảng có tiếng mẹ nó nhắc nhở đứa em trai ăn nhiều vào để có sức học hành. Tâm đợi chén cơm thấy đáy mới nói chuyện.

"Một tuần con có hai buổi học thêm vào tối thứ Hai và thứ Tư, bữa chiều ba đừng uống rượu với mấy chú hàng xóm để đi đón con với ạ."

Ba cái Tâm ngừng ăn hỏi: "Sao tự nhiên lại đòi đi đón? Bình thường mày cũng tự đi về mà."

"Mới đây học sinh trường con bị quấy rối, dạo này nhiều vụ lắm, con đi về là tối rồi không an toàn gì hết, ba đón con đi."

"Không tự đi được thì nghỉ, nhà có mỗi chiếc xe để mẹ mày đón em nữa."

Cái Tâm siết chặt đôi đũa trong tay cố nén cơn ấm ức xuống, nó vẫn bực bội nhìn đứa em đã đủ lớn để tự lo cho bản thân, nói lại: "Nó đi học về cũng mới ,4, 5 giờ chiều, còn sớm bửng..."

Không để cái Tâm nói hết ba nó đã đặt mạnh đũa xuống bàn lớn tiếng gắt gỏng: "Bao năm mày cũng tự đi tự về có sao đâu, không muốn tự về nữa thì nghỉ đi, đã cho tiền đi học rồi mà còn đòi hỏi thêm gì nữa?!"

"Lúc nào ba mẹ cũng muốn con học giỏi cho bằng người ta thì con phải đi học thêm chứ sao? Ba mẹ đừng đòi hỏi con như ai đó ngoài kia thì con không cần đi học thêm nữa!"

"Mày còn cãi hả? Có con cái nào mà ba mẹ nói một câu là cãi một câu chem chẻm như mày không? Mày được như con nhà người ta thì tao nói suốt bên tai làm gì? Đã nói rồi, con gái học gì cho lắm, đấy, tao cho tiền đi học rồi mày cũng có bằng ai đâu?"

Cái Tâm mím chặt môi, đôi mắt đỏ bừng, thầm nhủ trong đầu không được khóc, không được khóc, ăn cho hết chén cơm là được. Nó cúi gằm mặt cố gắng nhai nuốt, ăn xong cầm chén đũa của mình vào bếp, ba nó vẫn mắng chửi gì đó, mẹ nó im lặng gắp đồ ăn cho em trai. Khuất khỏi phòng ăn nước mắt Tâm ồ ạt chảy, nó nén chặt tiếng nấc vào lòng, điện thoại trong túi quần rung lên liên tục nó mới đưa tay lau mắt để nhìn rõ nội dung tin nhắn, chiều nay cả lớp tập trung để tính chuyện hội thao. Nhìn những dòng tin nhắn đùa giỡn từ đám con trai và mấy câu đe dọa của hội chị em Tâm khẽ cười dù mặt vẫn lấm lem. Nó nghĩ, cũng may còn những ánh mặt trời này vây quanh để xua đi mây mù trong tâm trí nó.

_______

Tuy không tình nguyện nhưng sau giờ trưa 10A1 và 10A2 vẫn phải lên trường cùng nhau hợp tác theo lệnh của giáo viên chủ nhiệm. Mấy đứa chỉ biết than tại sao ghét của nào trời trao của nấy, rồi ngậm ngùi tập hợp để bàn tính chuyện cho kỳ hội thao. Đám bạn ngồi nhổm nhổm dưới gốc phượng in bóng râm xanh rì chẳng mấy kiên nhẫn nghe Nhật Luân và Ý Lan lên kế hoạch gì gì đó, mãi một lúc sau mới quyết định Nhật Luân sẽ chịu trách nhiệm bên đội bóng chuyền, còn Ý lan lo chuyện đội nhảy cổ vũ.

Đội thể thao không cần nhiều người, Nhật Luân hỏi ý kiến mấy bạn nam và chọn ra mười mấy người cho cả chơi chính lẫn dự bị. Nhìn Nhật Luân chững chạc, nghiêm túc, có tài lãnh đạo lại đẹp trai nữa, còn có Đỗ Thành Trí nhan sắc cũng chẳng kém cạnh gì được chọn vào đội hình chính vì chiều cao ấn tượng và am hiểu luật chơi, đám con gái A1 không khỏi thở dài khi thấy mấy thằng lớp mình loi nhoi đùa giỡn những điều vô tri, mà thằng nào cũng ngô ngố khó nói thành lời.

Đúng là có so sánh sẽ có đau thương, con trai lớp mình chẳng bao giờ được như con trai lớp người ta.

Việt Chinh ôm đầu gối nghe các bạn than phiền đám con trai chỉ biết lắc đầu cười, so với Trí hay Luân thì con trai A1 không nổi bật được như thế, nhưng rõ ràng thằng nào cũng rất đáng yêu và có trách nhiệm, chưa kể với cái tính hung dữ của đám con gái A1 chắc chỉ có bọn con trai này chịu và chiều được thôi.

Suốt cuộc trò chuyện của đám con gái, Việt Chinh loáng thoáng nghe tên Trí đến mấy lần, mỗi lần như thế nhỏ đều vô thức đưa mắt tìm cái dáng cao ngất quen thuộc đứng ở đâu đó quanh mình, đến khi chạm phải ánh mắt Trí nhỏ mới vờ như không thấy quay mặt đi. Trí cũng chẳng vạch trần trò giả vờ không quen của Việt Chinh, theo dõi cảnh cứ thi thoảng cô bạn lại nhìn quanh để tìm mình trong lòng cậu như có pháo hoa nổ tung trên nền trời, rạo rực và phấn khởi.

Việt Chinh nhìn Trí, Trí quan sát Việt Chinh, ở một góc khác Nhật Luân lại chẳng kiềm được liếc về phía cô bạn lớp phó bên A1. Sau chuyện lão bảo vệ Việt Chinh rất hiếm khi xuất hiện trước tầm mắt cậu dù hai lớp sát bên nhau, nghĩ rằng cô bạn cũng chẳng muốn thấy mình nên Nhật Luân cũng tránh đi những lần suýt thì gặp mặt. Chỉ là cậu mang áy náy và tội lỗi trong người, theo phản xạ tự nhiên cậu muốn nhìn Việt Chinh mỗi khi bắt gặp nhỏ.

Bài học này cậu nhớ, chỉ mong thời gian có sẽ làm nhòa được vệt màu xấu xí này trong lòng Việt Chinh.

Nhật Luân tính xong chuyện đội bóng chuyền, Ý Lan cũng đã lên kế hoạch cho đội cổ vũ, lớp trưởng gọi mọi người lại xem một video nhảy cổ động phù hợp với không khí hội thao và muốn dựa vào ý tưởng này để thực hiện. Lúc Ý Lan chốt đội hình Việt Chinh lại bất ngờ từ chối không tham gia. Nhỏ đã xem qua video, cũng ước tính sự đồng đều về ngoại hình của các bạn cả hai lớp, nhỏ phát hiện mình hơi lạc quẻ. Việt Chinh bước vào tuổi 16, có thêm sự nhạy cảm về ngoại hình của chính mình và của mọi người xung quanh, nhỏ thấy tự ti và kì cục nếu mình làm một đội hình hoàn hảo có lỗ hổng.

"Sao thế?" Ý Lan ngạc nhiên hỏi.

"Bạn biết mà, mình hơi sợ đám đông, tới ngày biểu diễn phải đứng trước toàn trường mình sẽ quên sạch mọi thứ đấy." Việt Chinh giải thích.

Ý Lan bặm môi nhìn Việt Chinh đăm chiêu, lớp phó hướng nội không thích đám đông ai cũng biết, nhưng hoạt động chung này mà không có Việt Chinh lại thấy thiếu thiếu.

"Bạn cứ tham gia đi, đứng chung một tập thể sẽ không sợ như bạn nghĩ đâu."

Việt Chinh vẫn lắc đầu xin lỗi, từ chối: "Mình sẽ cùng các bạn nam khác lo chuyện làm đạo cụ, như vậy cũng đỡ một phần cho bạn mà."

Ý Lan đành thôi chuyện thuyết phục Việt Chinh, lý do cá nhân này nhỏ cũng không dám nói quá nhiều.

________

Khối 10 bắt đầu có các tiết học nghề vào buổi chiều, Việt Chinh chọn ở lại trường qua trưa vì không có sức đạp đi đạp về mấy vòng trong ngày. Trí là một thằng sức dài vai rộng, mấy vòng xe từ trường về nhà, từ nhà lên trường chẳng mệt mỏi gì là bao nhưng cậu vẫn theo Việt Chinh ở lại trường với lý do tương tự. Việt Chinh không tin, nhưng chẳng dám hỏi.

Sau khi dọn dẹp bữa trưa trên bàn, Việt Chinh và Trí im lặng nhìn ra sân trường đầy nắng thẩn thơ. Chẳng ai muốn lên tiếng phá vỡ sự im lặng yên bình này. Mấy cơn gió lùa qua khung cửa thổi nhẹ mái tóc bay bay, mang cả mùi hương dịu nhẹ quanh quẩn cánh mũi. Việt Chinh cảm nhận một mùi thơm quanh mình, nhỏ hơi nghiêng đầu nhìn Trí.

Thi thoảng Việt Chinh cảm thấy hơi ngẩn ngơ khi nhìn thấy Trí, cảm giác này rất khó hiểu, cũng khó diễn tả thành lời. Nhiều lúc thấy Trí vẫn là Trí của mọi ngày, nhưng nhiều lúc lại thấy có gì đó mới lạ khẽ chớm nở trong một vài khoảnh khắc đôi mắt hai đứa chạm nhau.

Việt Chinh đã mơ hồ như thế.

"Sao thế? Mặt mình dính gì à?" Để ý Việt Chinh đã nhìn chằm chằm mình một hồi lâu, Trí chợt hỏi.

Việt Chinh vội quay đi, đưa hai tay ôm má lắc đầu, nhỏ muốn xua đi cơn ngượng ngùng đành tìm đại một đề tài nói chuyện.

"Hôm nọ mình thấy bạn giải Hóa bằng tiếng Anh, bạn học tiếng Anh từ bé à?"

"Cấp một thì học mấy cái 'Hello, how are you? I'm fine, thank you. And you?' đấy, lên cấp hai thì bắt đầu ngữ pháp nhiều hơn rồi mình tự học thôi."

Việt Chinh tròn mắt kinh ngạc: "Ý là bạn không cần học trung tâm hay chuyên tiếng Anh gì ấy hả?"

"Tại sao bạn lại nghĩ chỉ có những người học từ bé hay học trung tâm gì đó mới học tốt tiếng Anh? Có nhiều phương pháp tự học mà, quan trọng là tạo được thói quen học và dùng tiếng Anh ấy."

"Bạn học như thế nào?"

"Nghe nhạc này, mình sẽ vừa nghe vừa xem lời bài hát vài lần đầu tiên, sau đó mình sẽ nghe mà không cần xem lời rồi chép lại những gì mình nghe. Xem phim này, mấy bộ hoạt hình thôi, lúc đầu mình sẽ xem có phụ đề tiếng Việt, sau thì xem phụ đề tiếng Anh, dần sẽ không cần phụ đề nữa. Theo dõi các video ngắn có nội dung vui vui cũng dễ tiếp thu lắm. Bây giờ có nhiều phương tiện để chúng ta tiếp cận ngôn ngữ mới mà. À, cái ứng dụng con chim xanh Duolingo cũng có ích lắm, ngày nào nó cũng dọa đốt nhà mình, nên mình luôn hoàn thành mục tiêu các từ vựng mới."

Độ ngưỡng mộ của Việt Chinh dành cho Trí lại tăng thêm cả một trăm lần. Hai mắt nhỏ sáng rực đưa ra một yêu cầu: "Bạn có thể nói vài câu tiếng Anh cho mình nghe được không? Năn nỉ bạn đấy."

Trí thầm nghĩ, ai có thể từ chối ánh mắt này cơ chứ, huống hồ là cậu.

"Nhưng tự dưng lại nói bằng tiếng Anh thì không biết nói gì..."

Việt Chinh nhanh nhẹn mở điện thoại cho Trí xem những trích đoạn nhỏ lưu lại từ các câu chuyện mình yêu thích: "Bạn chọn đại một đoạn đi."

Trí cầm lấy điện thoại Việt Chinh lướt nhanh qua, cậu dừng lại ở một đoạn và đọc:

"I'm in love with you, and I know that love is just a shout into the void, and that oblivion is inevitable, and that we're all doomed and that there will come a day when all our labor has been returned to dust, and I know the sun will swallow the only earth we'll ever have, and I am in love with you." (Trích The Fault in Our Stars - Khi lỗi thuộc về những vì sao, John Green)

Anh yêu em, và anh biết rằng tình yêu chỉ là một tiếng hét vào khoảng không, và sự lãng quên là không thể tránh khỏi, và rằng tất cả chúng ta phải chịu số phận, đến một ngày, khi tất cả những việc ta đã làm trở thành cát bụi, anh biết mặt trời sẽ nuốt chửng trái đất, và dù thế nào thì anh vẫn cứ yêu em.

Giọng Trí khi đọc tiếng Anh trầm hơn so với bình thường, Việt Chinh nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Thì ra giọng nói thật sự có thể làm người ta đắm say.

"Phát âm của bạn không khác gì diễn viên đóng nhân vật này nói câu thoại đó cả."

"Phải không?"

"Thật!" Việt Chinh gật đầu chắc nịch, nhỏ nằm ra bàn không ngừng thán phục, "Bạn là người giỏi nhất mình quen biết từ trước đến giờ đấy."

Trí giấu những rạo rực trong lòng vì lời khen của Việt Chinh qua nụ cười.

Gió lại thổi nhè nhẹ luồn vào từng ngóc ngách trong phòng học, lướt qua bờ vai, hàng mi, mái tóc của hai đứa trẻ, Việt Chinh cảm thấy hơi buồn ngủ, hai mí mắt nhỏ gần như dính lại với nhau nhưng vẫn bướng bỉnh cố gắng mở to nhìn người ngồi trước mặt mình.

"Mình quên hỏi bạn nữa, mặt bạn sao cứ thấy sưng sưng, lại có vết đỏ." Việt Chinh cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, đưa tay chỉ vào khuôn mặt ưa nhìn đầy dấu đo đỏ của Trí.

Cả người Trí cứng đơ, cái đụng chạm nhẹ tênh mang chút nóng từ ngón tay vào da mặt khiến tim cậu đập rộn ràng. Cậu hắng giọng điều chỉnh lại hơi thở rồi cười gượng giải thích:

"Mình nặn mụn, thi thoảng thức khuya nên lại nổi lên vài cái."

Mụn? Việt Chinh theo phản xạ sờ khắp mặt mình.

"Hình như mình cũng có này, đúng là thức khuya vài hôm mặt mũi trông sợ thật."

"Nào có, đây gọi là vẻ đẹp khi cống hiến cho tri thức."

Việt Chinh bật cười trước lời động viên rất hợp lý của Trí.

Có lẽ những cơn gió nhè nhẹ cứ lướt qua hàng mi khiến cậu cũng muốn chợp mắt, Trí nghiêng đầu gối lên cuốn sách. Lúc cậu chỉnh tư thế cho thoải mái người gối đầu ngược chiều với cậu đã ngủ mất rồi. Trí nâng môi tạo nụ cười dịu dàng nhất, ánh mắt cậu say sưa nhìn khuôn mặt đang say ngủ người con gái trước mặt. Cậu đưa tay nhẹ thật nhẹ chạm vào những nốt mụn không rõ trên khuôn mặt tròn tròn của Việt Chinh cười khe khẽ, cậu thấy Việt Chinh vẫn rất xinh dù thế nào đi chăng nữa.