Hạnh Phúc Xa Bay

Chương 24



Bọn họ ăn cơm xong và bắt đầu đi ngủ. Thời gian dần trôi qua đến sáng hôm sau, lúc này họ lại quyết định đến bệnh viện một lần nữa để thăm người phụ nữ kia.

 

Khi đến nơi, chồng của Lý Nhã bất ngờ nhận một cú sốc, khi hai vợ chồng mà hôm qua họ từng cãi vã đã bị đuổi việc. Anh cảm thấy rất buồn, không ngờ rằng chính vì bản thân mình mà họ lại bị đuổi như thế...

 

Trong khi đó, vợ anh thì chẳng mảy may quan tâm chút nào, thậm chí còn lên tiếng chế giễu, miệt thị:

“Ha! Lũ chó đó bị đuổi cũng đáng, thật là vừa lòng hả dạ. Nếu hôm qua không dám lừa tiền chúng ta thì có lẽ kết cục đã không như vậy!”

Tài

 

Anh định nói chuyện với vợ về chuyện họ bị đuổi việc, không hiểu sao cô lại có thể thốt ra những lời độc địa đến vậy. Khi bản thân mình đã khiến người khác mất đi công việc, rồi họ sẽ sống ra sao? Anh cũng dần cảm thấy cô không còn là người phụ nữ mà anh từng yêu nữa. Giờ đây, cô giống như một người hoàn toàn khác ích kỷ và vô tình.

 

Nhưng anh cũng không nói gì thêm. Anh chỉ chìm trong sự tuyệt vọng. Tình yêu của anh dành cho cô quá lớn, anh không muốn vì những rắc rối này mà khiến cả hai phải chia tay. Thế là anh im lặng, cùng cô bước vào bên trong để thăm Kim Linh người đang bị bệnh.

 

Chỉ vài phút sau, họ đã vào đến khu vực điều trị trong bệnh viện tâm thần. Người phụ nữ lúc này trông thấy một người đàn bà tóc tai bù xù, khuôn mặt hốc hác, tiều tụy, cả người bẩn thỉu với ánh mắt ngây ngô như một đứa trẻ. Cô ta không ngừng lên tiếng:

“Đói... Đói... Đói...”

 

Miệng cô ta chỉ phát ra được những từ đó, ngoài ra không nói thêm được điều gì khác. Lý Nhã nhìn cảnh tượng này, trong lòng thầm khinh thường:

“Ha, cứ tưởng là ả trà xanh nào, ai ngờ lại là một con điên thật. Nhưng mình thật sự chẳng muốn chồng thương hại nó chút nào cả. Mình phải làm gì đó trước khi anh ta đứng về phía nó?”

 

Cô dần chìm trong những suy nghĩ, chẳng biết phải làm sao để khiến người phụ nữ này biến mất khỏi cuộc sống của họ. Bởi cô hiểu rõ chồng mình rất thương người, nên việc anh giúp đỡ người khác là điều dễ hiểu.

 

Nhưng cô lại không thích điều đó chút nào. Nó không những làm hao tốn tiền bạc, mà cô còn sợ rằng người đàn bà kia sẽ cướp mất tình yêu của cô.

 

Nhìn Kim Linh trong bộ dạng nhếch nhác, đang vô cùng đói, chồng cô lên tiếng gọi quản lý của bệnh viện:

“Này! Bác sĩ đâu rồi? Mau ra đây, tôi có chuyện muốn nói!”

 

Một lúc sau, một cô y tá bước ra. Cô ta nhìn anh chăm chú rồi hỏi:

“À, anh có chuyện gì muốn nói ạ? Cứ nói với tôi, bác sĩ đang bận, tôi sẽ chuyển lời lại sau!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Anh trả lời:

“Tôi chỉ muốn biết tại sao lại để cô ấy nhếch nhác như vậy? Các người không chăm sóc được cho cô ấy à? Thậm chí còn không cho ăn?”

 

Cô y tá nghe những lời trách móc của anh mà quả thật là đúng nhưng vì công việc làm ăn thiếu trách nhiệm của mình, cô ta tìm cách biện minh:

“Thật ra không phải như anh nghĩ đâu. Chưa tới giờ cơm nên chúng tôi chưa cho cô ấy ăn. Còn việc cơ thể cô ấy bẩn như vậy là vì cô tự khiến mình dơ, anh biết đó, bệnh nhân tâm thần thường không kiểm soát được bản thân nên lăn lóc, nhếch nhác là chuyện bình thường. Chúng tôi sẽ xử lý chuyện này sau. Giờ tôi xin phép đưa cô ấy vào phòng thay đồ.”

 

Anh đồng ý, để y tá dẫn Kim Linh đi thay đồ. Anh và vợ đứng chờ bên ngoài. Nghĩ đến việc có thể chưa tới giờ ăn thật, nên anh quyết định đi mua đồ ăn cho cô ấy sau khi cô thay đồ xong.

 

Anh quay sang nói với vợ:

“Thôi, anh đi mua đồ ăn cho cô ấy. Em ở đây chờ anh một lát nhé.”

 

Nhìn anh rời đi, cô vô cùng tức giận, trong đầu nghĩ:

“Hừ, anh ta quan tâm đến con nhỏ đó thật. Mình thấy khó chịu kinh khủng. Mình không muốn nhìn mặt nó chút nào. Phải làm sao để cô ta biến khỏi cuộc sống của hai vợ chồng mình đây? Nếu anh ta cứ thương hại cô ta như thế, rồi lấy tiền đâu để chi tiêu, khi anh ta luôn đem hết tiền đi nuôi một người ngoài như vậy chứ? Mình cần phải tìm cách ngăn nuôi nó...”

 

Cô suy nghĩ một lúc lâu, rồi chợt nảy ra một ý tưởng:

“Hừ, mình sẽ nhân lúc anh ta không có ở đây vào những ngày khác, thuê người bắt cóc cô ta rồi vứt đi đâu đó. Như vậy thì cô ta sẽ không còn xuất hiện trong cuộc sống của tụi mình nữa...”

 

Nghĩ rồi, cô tự nhủ trong đầu:

“Hahaha, kế sách này thật tuyệt vời! Mình đúng là thông minh mà...”

 

Cô đang chìm trong những suy nghĩ đắc thắng của chính mình, thì lúc này chồng cô cũng đã xuất hiện. Anh đưa mắt nhìn cô rồi lên tiếng hỏi, khi trên tay đang cầm một bịch cháo:

 

“Này, có chuyện gì mà em đứng cười tủm tỉm một mình vậy?”

 

Trước sự thắc mắc của anh, cô liền đáp:

 

“À, không có gì đâu mà, anh đừng bận tâm. Em chỉ cười vì thấy may mắn là người phụ nữ này không bị gì hết, khi gia đình cô ta chẳng làm được gì. Và em cảm thấy những gì anh làm là đúng, khi giúp đỡ cô ấy!”