Chốc lát, bọn họ cũng đã đến đồn cảnh sát. Giờ đây, cảnh sát chia bốn người ra bốn phòng riêng để bắt đầu tra hỏi từng người về những gì đã xảy ra.
Sau khi điều tra kỹ càng, cảnh sát cuối cùng cũng đưa ra quyết định đó là bắt vợ chồng Lý Nhã phải bồi thường tiền vì chính họ là những người đã đến gây sự tại bệnh viện.
Lý Nhã nghe những gì cảnh sát nói mà tức giận, cô liền lớn tiếng trách móc:
“Này! Rốt cuộc tôi đã làm gì sai? Tại sao các anh lại bắt tôi đền tiền? Những gì tôi làm đều là đúng! Có phải các anh đã bị cô ta mua chuộc rồi đúng không? Cho nên các anh mới bênh vực cô ta như vậy!”
Nghe đến đây, các cảnh sát chỉ biết lắc đầu. Họ không ngờ cô không những chanh chua, đanh đá mà còn hồ đồ đến mức khó hiểu. Một người lên tiếng nói:
Tài
“Này, để tôi nói rõ cho cô biết: đừng vu khống chúng tôi. Nếu cô không tuân theo pháp luật, thì chúng tôi sẽ đưa cô vào nhà giam ngay. Và nếu thấy thái độ cải thiện, chúng tôi sẽ cân nhắc thả ra. Ngược lại, cô sẽ bị giam giữ dài hạn!”
Nghe đến đây, cô bắt đầu hoang mang. Cô hiểu rằng, hiện tại nếu còn cãi lý nữa là rước họa vào thân. Thế nên, cô không nói thêm lời nào mà hỏi thẳng:
“Rốt cuộc các người muốn gì thì mới thả chúng tôi về?”
Cảnh sát đáp:
“Cô chỉ cần bồi thường tiền cho bên bị hại là được. Hành vi của cô xét thấy tương đối nhẹ, nên hiện tại chưa đủ căn cứ bắt giữ. Nhưng nếu cô tiếp tục vi phạm pháp luật, thì hậu quả là ngồi tù, nhớ rõ chưa?”
Lý Nhã giận đến mức cắn chặt môi. Cô không thể ngờ chính người phụ nữ kia người được chồng mình bênh vực lại khiến cô gặp rắc rối thế này. Trong lòng cô thầm nguyền rủa:
“Được lắm con đàn bà đó! Mày không chỉ quyến rũ chồng tao, mà còn khiến tao mất một mớ tiền. Mày đừng để tao gặp lại, nếu không, tao sẽ cho mày một bài học nhớ đời!”
Sau những suy nghĩ uất hận đó, cô lên tiếng hỏi cảnh sát:
“Bây giờ tôi phải đền bao nhiêu tiền?”
Cảnh sát đáp:
“Năm triệu đồng, cho hành vi bạo hành và vu khống người khác!”
Cô nhẩm tính trong đầu, hiện tại tài khoản chỉ còn đúng năm triệu số tiền mà cô chắt chiu tiết kiệm được để lo cho tương lai. Nghĩ đến việc phải đưa hết khiến cô tiếc đứt ruột, nhưng nếu không đưa thì phải vào tù, vậy thì sao chịu được?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cuối cùng, trong sự bất lực, cô nghiến răng nói:
“Được! Tôi sẽ chuyển tiền. Mau đưa số tài khoản cho tôi đi!”
Bên kia lập tức đưa thông tin. Cô nhanh chóng chuyển khoản năm triệu đồng. Sau đó, cảnh sát xác nhận giao dịch hoàn tất và tuyên bố:
“Được rồi! Mọi rắc rối đã giải quyết. Bây giờ các người có thể về. Nhưng nhớ, đừng để chuyện này lặp lại lần nữa. Nếu tái phạm, hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn!”
Lý Nhã cắn chặt môi vì giận, không thèm nói lời nào mà chỉ lạnh lùng bước ra ngoài cùng chồng. Trong khi đi, cô liên tục chửi rủa:
“Hừ! Một lũ chó chết! Chúng mày dám làm chuyện đó với tao. Tao thề, nếu còn gặp lại, tao sẽ xé xác từng đứa cho bõ tức!”
Nghe những lời cay độc đó, anh không khỏi thở dài suy nghĩ:
“Hazz… Mình có thật sự cưới đúng người không? Mình yêu cô ấy thật đấy, nhưng bản tính của cô ấy lại khác xa với mình. Hôm nay, cô ấy mới lộ rõ con người thật nóng nảy, ích kỷ, keo kiệt. Cô ấy không còn là người con gái mình từng yêu nữa… Rốt cuộc mình nên làm gì lúc này?”
Anh đang chìm trong những suy nghĩ u sầu thì giọng cô lại vang lên, kéo anh về thực tại.
“Này, lúc nãy anh bảo vệ em, chứng tỏ anh vẫn còn yêu em. Vậy thì sau khi giải quyết xong mọi chuyện, em sẽ cho anh một cơ hội nữa. Nhưng anh nhớ, đừng bao giờ làm em giận nữa, nếu không, em sẽ bỏ anh thật đấy!”
Nghe vậy, anh gật đầu. Dù trong lòng vẫn còn ngổn ngang, nhưng ánh mắt dịu lại trước sự quan tâm ấy. Anh mở cửa xe, bảo cô lên, rồi nổ máy đưa cô về nhà.
Chỉ một chút dịu dàng kia thôi đã khiến anh mềm lòng thêm lần nữa. Anh tự nhủ:
“Hazz… Có lẽ cô ấy chỉ nóng giận nên mới như vậy. Nếu mình đừng làm cô ấy giận, thì chắc mọi chuyện sẽ ổn. Thôi thì về nhà ôm cô ấy ngủ một giấc, sáng mai gặp lại người phụ nữ kia, có lẽ cô ấy sẽ hiểu và không còn giận nữa. Biết đâu lại thấy thương người phụ nữ đáng thương đó...”
Chốc lát họ cũng đã về nhà, lúc này anh vào trong bếp để nấu ăn cho cô, trong khi cô vào phòng để tắm, sau khi bước ra nhìn thấy bàn ăn thịnh soạn, cô cảm thấy rất vui trong lòng.
Còn anh liền đến nắm lấy tay cô cô mà nói: "Nào hãy ngồi xuống ăn cùng anh đi!"
Cô nhìn không khí bàn ăn có phần đơn sơ, nhưng cảm giác lại ấm cúng vô cùng, cô thầm cười trong lòng mà nói với chính bản thân: "Quả thật anh ấy còn yêu mình rất nhiều nên mới làm vậy. Và mình sẽ cho anh ấy một cơ hội nữa!"