Ngày mẫu hậu rời đi, phụ hoàng đang cử hành đại điển sắc phong hoàng quý phi cho Uyển phi.
Ta hỏi mẫu hậu có từng hối hận không.
Người thần sắc nhàn nhạt, nơi mi tâm thoáng vẻ cô tịch như đã nhìn thấu thế gian.
“Yêu được thì buông được, chẳng có gì để hối tiếc. Điều duy nhất ta thẹn với, chỉ có mình con.”
Người là một kẻ công lược, vì cứu phụ hoàng mà đến.
Khi tình cảm cùng phụ hoàng nồng đượm, người hạ sinh ta. Nhưng những tháng ngày về sau, tình cảm dần phai, rồi đến lúc nhìn nhau chẳng nói nổi một lời, cũng chỉ vỏn vẹn ba năm.
Ba năm sau, phụ hoàng phá bỏ lời thề một đời một kiếp một đôi người, nạp Uyển phi vào cung.
Ngày đó, chính là ngày mẫu hậu thật sự tuyệt vọng.
Bởi vì Uyển phi dung mạo rất giống An Dương vương phi.
An Dương vương và vương phi là nam nữ chính trong quyển truyện kia, mẫu hậu liều sống liều c.h.ế.t đánh bại họ, đưa phụ hoàng lên ngôi, tưởng rằng sự nghiệp và tình yêu đều viên mãn.
Kết quả, phụ hoàng lại dùng hành động để nói với người rằng: mọi cố gắng của người, chẳng qua chỉ là trò cười. Tuy An Dương vương phi bị đày ra biên cương, suốt đời không được hồi kinh, nhưng lại vĩnh viễn ngự trị trong lòng trượng phu nàng.
Từ đó về sau, mẫu hậu và phụ hoàng hoàn toàn trở mặt.
Người không còn để tâm đến phụ hoàng nữa, chỉ nhất mực dốc lòng dạy dỗ ta.
Người dạy ta rằng, nữ tử chớ nên chìm đắm vào tình ái, chớ để bản thân bị xã hội này đồng hóa, đừng trở thành đại nữ chủ, nữ cường nhân gì đó, mà hãy sống như một nam nhân. Những điều bình thường ở nam tử, đặt lên nữ tử cũng phải trở thành bình thường. Đừng để tư duy của chính mình trói buộc bước chân mình.
“Con là công chúa, sinh ra đã hơn người, nếu con còn không thể đứng trên cao, thì nữ tử thiên hạ lại càng không có ai có thể. Con không chỉ là chính con, con là hy vọng, là tương lai.”
Ta lớn lên trong lời dạy của người, cũng lớn lên trong những câu chuyện về thế giới xưa kia của người.
Đó là một thế giới huyền diệu biết bao.
Con người có thể bay trên trời, xe cộ lợi hại còn nhanh hơn cả tuấn mã. Khi no đủ rồi mới bàn đến lễ nghĩa, nơi nào cũng có giáo hóa, dân quyền thay cho hoàng quyền, luật pháp không còn thiên vị quý tộc.
Thật sự là một thời đại khiến người ta hướng tới.
Ta từng hỏi mẫu hậu: “Con có thể đến nơi ấy không?”
Mẫu hậu trầm mặc.
Rất lâu sau, người mới khẽ đáp: “Để ta nghĩ cách.”
Ta biết điều đó rất khó, nhưng ta thực lòng mong mỏi.
Thế nhưng, tin dữ vĩnh viễn luôn đến trước hy vọng một bước.
Hồng Trần Vô Định
Năm ta mười tuổi, người hốt hoảng nói với ta rằng: đã không thể kéo dài thêm nữa, hệ thống đã đưa ra thời hạn cuối cùng — hoặc ở lại cổ đại, hoặc trở về thế giới cũ.
Đôi mắt người mang theo từ bi, khuôn mặt đầy vẻ bi thương.
Ta liền hiểu, người không nghĩ ra cách nào cả. Người không thể mang ta theo.
“Chúng ta cùng ở lại nơi này đi, thật ra ở lâu rồi, nơi này cũng không tệ.”
Mẫu hậu đã nói dối.
Nơi này chẳng có gì là tốt cả.
Chốn này, đâu đâu cũng đầy rẫy hoang tàn, cung viện thâm sâu, khóa chặt đôi cánh của mỗi người, trong lòng mỗi kẻ nơi đây đều là một mảnh đất hoang vắng tịch mịch.
Kẻ duy nhất rực rỡ, chỉ có phụ hoàng.
Ta khẽ cất tiếng:
“Mẫu hậu, một người sa vào bùn lầy đã là đủ rồi, không cần thêm một người nữa cùng chịu khổ. Khổ có thể không phải chịu thì vẫn là tốt nhất. Đây là điều người đã dạy con.”
Ngày hôm đó, mẫu hậu khóc đến nức nở.
Từ sau khi đoạn tuyệt với phụ hoàng, người đã rất hiếm khi bi thương, thế nhưng hôm ấy, người vì ta, vì chính mình, đã khóc một trận thật lâu, thật thảm.
Khóc xong rồi, người bắt đầu chuẩn bị mọi việc cho ngày người rời đi.
Người trao cho ta rất nhiều thứ: của cải, điền trang, nhân mạch, tử sĩ.
Lại dùng điểm đổi thêm tình tiết có liên quan đến ta, liền nhận được một hung tin:
Ta – Tống Dụ Phất, sẽ trở thành vai ác độc trong phần ngoại truyện, vì yêu con trai của An Dương vương phi là Cố Thanh Lam mà vứt bỏ tôn nghiêm, buông bỏ kiêu ngạo, cúi đầu cầu tình, chỉ mong hắn liếc nhìn ta một cái.
Rồi đến khi cầu mà không được, vì yêu sinh hận, điên cuồng báo thù, cuối cùng bị phản phệ mà c.h.ế.t thảm, t.h.i t.h.ể bị vứt nơi hoang dã.
Mẫu hậu không thể tin nổi những gì người nhìn thấy.
Ta cũng không thể tin được.
Sao ta có thể buông thả tới mức ấy!
“Đó không phải là con!”
“Ta biết. A Phất trước nay luôn là đứa trẻ biết tự trọng, biết yêu bản thân. Mẫu thân đã có thể thay đổi vận mệnh, thì con cũng có thể. Chỉ là nhớ kỹ, khi đôi cánh còn chưa đủ cứng cáp, vạn lần chớ nên hấp tấp. Tránh xa Cố Thanh Lam chính là tự bảo vệ mình. Có đôi khi, cốt truyện mạnh đến mức không tưởng. Xin con nhất định phải, một lần nữa, rồi lại một lần nữa, ba lần rồi ngàn vạn lần, không chút do dự mà cứu lấy bản thân khỏi thế gian đầy nước lửa này. Đây là lời của một vị đại nho nơi thế giới của mẫu thân từng nói, nay ta trao lại cho con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
02
Sau khi mẫu hậu rời đi, phụ hoàng như phát điên mà đi tìm người.
Nói cũng lạ, người đã rất lâu, rất lâu rồi chưa từng đặt chân vào Phượng Nghi cung.
Vậy mà trong đại điển sắc phong hoàng quý phi cho Uyển phi hôm ấy, tựa hồ ông có linh cảm, bỏ lại Uyển phi, cuồng loạn chạy đến nơi này, không còn chút phong thái của bậc đế vương.
Ông ta khí thế hung hăng xông vào, chất vấn ta:
“Mẫu hậu ngươi đâu?”
Ta điềm tĩnh đáp:
“Mẫu hậu đi rồi. Người sẽ không bao giờ trở lại nữa.”
“Ngươi nói bậy! Trẫm không tin!”
Ông ta ra lệnh cho tất cả cung nhân lục soát từng ngóc ngách trong hoàng cung, thậm chí đào ra mật đạo từ thời tiền triều, thế mà vẫn không thấy bóng dáng mẫu hậu.
Ông ta đặt kiếm lên cổ ta, ánh mắt đảo quanh tẩm điện của mẫu hậu.
“A Triều, nàng ra đây! Vì nàng, trẫm đã nhẫn nhịn bảy năm không phong Uyển phi làm hoàng quý phi. Trẫm đối với nàng đã là nhân nghĩa vẹn toàn, nàng còn muốn náo loạn đến mức nào nữa?”
“Trẫm là hoàng đế! Trẫm ngự trị bốn bể, chẳng lẽ đến một tâm nguyện nhỏ cũng không thể hoàn thành? Một món đồ giả mà nàng cũng phải tính toán chi ly như vậy?”
“Là trẫm quá dung túng nàng, khiến nàng không biết chừng mực! Nàng nên soi lại bản thân, có phải quá mức hẹp hòi ghen tuông rồi không?”
“Cho dù nàng không cần trẫm, lẽ nào đến cả nữ nhi cũng không cần sao? Kẻ nàng không nỡ buông nhất chính là A Phất, nàng thật sự muốn vứt bỏ A Phất không đoái hoài ư?”
Thế nhưng, trong đại điện trống rỗng ấy, chẳng có một chút hồi đáp nào.
Cung nữ thái giám đều sợ đến mức không dám thở mạnh, chỉ sợ phát ra chút tiếng động sẽ lập tức trở thành hồn ma dưới đao của đế vương vô tình.
Ông ta giận dữ đến cực điểm, chỉ hơi dùng sức, cổ ta liền rướm máu.
“Nàng nếu không xuất hiện, trẫm liền g.i.ế.c A Phất, để nàng nếm thử cảm giác sinh ly tử biệt!”
Ông ta điên rồi!
Và còn có thể điên hơn nữa!
Ta khẽ nói:
“Phụ hoàng, mẫu hậu đi rồi chính là đi rồi. Lúc người còn sống, phụ hoàng xem nhẹ người; người đi rồi, phụ hoàng lại si tình cho ai xem? Cách phụ hoàng đau buồn, chính là tiếp tục làm tổn thương người, làm tổn thương nữ nhi mà người yêu thương nhất sao? Vì sao ngay cả một sợi tóc trên thân thể mình, phụ hoàng cũng chẳng nỡ thương tổn, vậy mà lại nỡ làm hại người khác? Nếu phụ hoàng thật lòng muốn dùng cái c.h.ế.t để ép người xuất hiện, biết đâu mẫu hậu sẽ ra thật đấy.”
Trong mắt ông ta hiện rõ vẻ xót xa, vì di vật mẫu hậu để lại lại ít đi một phần.
Ông giơ kiếm chỉ vào ta, không cam lòng hỏi:
“Trước khi đi, nàng… có nhắc đến trẫm không?”
Kỳ thực, không hề có.
Mẫu hậu chưa từng nói đến nửa lời về ông.
Nhưng ta không muốn để ông ta được yên, ta ngẩng đầu, khẽ đáp:
“Mẫu hậu có để lại một câu cho phụ hoàng. Người nói, chỉ cần một ngày phản bội, cả đời không tha thứ. Tình nghĩa phu thê đã dứt, thiên đạo trừng phạt.”
Phụ hoàng trừng lớn hai mắt, không thể tin nổi, rồi chợt toàn thân cứng đờ, ngã xuống đất.
Thị vệ, ngự y vội vã lao tới nâng ông ta đi cứu chữa.
Ta chẳng buồn để ý đến vết thương trên cổ, cầm lấy bảo kiếm, đập nát từng món đồ mẫu hậu để lại.
Bình ngọc sứ quý vỡ nát lách cách đầy nền, thư họa bị thiêu rụi trong lửa, châu ngọc vàng bạc tuy tiếc nhưng cũng bị ta tháo rời, ép nát, không còn hình dạng.
Đến khi phụ hoàng hay tin, hấp tấp chạy tới, cả đại điện đã là một mảnh hoang tàn, chỉ còn mình ta đứng trong bóng tối, ánh mắt âm trầm nhìn ông ta.
Gân xanh nổi đầy trên trán phụ hoàng.
“Nghiệt súc! Mẫu hậu ngươi mới vừa đi, ngươi đã vội vàng hủy hết di vật của nàng! Thế gian sao lại có kẻ vong ân bội nghĩa như ngươi!”
Ông ta khí thế rần rần, giơ tay định đánh, muốn trút hết hận thù ra ngoài.
Ta nắm chặt kiếm, đưa kiếm vào tay ông, lạnh lùng nói:
“Người dứt khoát g.i.ế.c ta luôn đi, như thế tất cả những gì mẫu hậu để lại trên đời này, cũng liền biến mất.”
Phụ hoàng khựng tay lại.
Ông nhìn ta, ánh mắt không thể tin nổi, cuối cùng cũng đã hiểu ra —
Điều duy nhất mẫu hậu còn để lại trên thế gian này chính là ta
Nếu ta chết, thì từ nay về sau, ông ta thật sự không còn chút liên hệ nào với mẫu hậu nữa.
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt ông ta như già đi mười tuổi.