Ta an ổn lớn lên trong hậu cung, mang thân phận đích xuất công chúa.
Phụ hoàng rất sủng ái ta, nhưng ông cũng chán ghét ta.
Ta là một cái gai trong lòng ông ta, đ.â.m ông khó chịu, lại chẳng thể nhổ ra, chỉ đành để vết thương mưng mủ, bị hối hận gặm nhấm.
Năm thứ ba sau khi mẫu hậu rời đi, ông ta chọn rất nhiều phi tử tiến cung, mỗi người đều có vài phần dung mạo giống mẫu hậu.
Ta không hiểu, vì sao có người lại mê tìm thế thân đến thế?
Uyển phi cũng không hiểu.
Nàng vốn chỉ cách một bước là trở thành hoàng quý phi.
Cuối cùng, mọi nỗ lực đổ sông đổ biển, đại điển sắc phong không thể hoàn tất, nàng cùng kim bảo quý phi từ đó lỡ duyên vĩnh viễn.
Nàng bị sủng phi mới đến chèn ép hãm hại, mà phụ hoàng đã chẳng còn sủng ái nàng như thuở ban đầu.
Bất đắc dĩ, nàng tìm đến hỏi ta, rốt cuộc là vì sao?
Ta đáp:
“Bởi vì phụ hoàng rất công bằng, ai không ở bên cạnh, người sẽ yêu người đó. Trước kia là ngươi, giờ là mẫu hậu.”
“Nhưng thần thiếp luôn luôn ở đây.” — Uyển phi không hiểu.
Ta mỉm cười, đưa cho nàng một bức tiểu họa.
Uyển phi đưa tay tiếp nhận.
“Đây là thần thiếp sao?”
“Đây là An Dương vương phi, khuê danh Triệu Uyển Như.”
Hôm ấy, hẳn là có vô số đạo lôi đình bổ thẳng vào tâm can Uyển phi.
Ngày trước, nàng từng khoe khoang trước mặt mẫu hậu rằng mình dung mạo diễm lệ, nên mới có thể chiếm được thánh tâm, chẳng như mẫu hậu đã gần ba mươi, là hạng “nửa già nửa trẻ”, làm sao hầu hạ quân thượng cho nổi?
Khi ấy mẫu hậu đáp:
“Ngươi sợ bản thân không sống được đến ba mươi tuổi sao? Người đâu, tát miệng.”
Thế nhưng khi trở về điện, mẫu hậu tức đến nỗi đi tới đi lui.
“Ở chỗ chúng ta, hai bảy hai tám vẫn là độ tuổi đẹp nhất. Ở đây lại coi là ‘bà già nửa mùa’? Cái quy củ quái gở này, phải đổi.”
Người cầm bút viết thật nhanh, suy nghĩ làm sao để sửa lại.
Thế nhưng chẳng bao lâu, người liền mất hết hứng thú.
Bởi vì phụ hoàng vì chuyện mẫu hậu tát Uyển phi mà tới hỏi tội.
Hai người to tiếng cãi nhau, mẫu hậu bảo phụ hoàng cút đi, đừng bao giờ bước chân vào Phượng Nghi cung nữa.
Phụ hoàng lạnh lùng nói:
“Trẫm sẽ phong Uyển phi làm hoàng quý phi. Ngươi quá mức kiêu ngạo, nên học Uyển phi thế nào là ôn nhu thuận hòa.”
Trận biến cố ấy, phụ hoàng và mẫu hậu cả hai cùng bị thương, chỉ có Uyển phi là đắc lợi.
Về sau, ta mới biết chiêu này gọi là mượn đao g.i.ế.c người.
Hiện nay ta cũng mượn thanh đao mang tên An Dương vương phi, thử xem có thể đ.â.m trúng Uyển phi hay không.
Dù sao thì, bụng dạ ta rất hẹp hòi.
Kẻ đã đắc tội với mẫu hậu ta, đều đừng hòng sống yên ổn.
Sắc mặt Uyển phi trắng bệch, lảo đảo lùi lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Không phải, không thể nào là như vậy. Ta và bệ hạ vừa gặp đã yêu. Ngài ấy yêu ta, mới dám phá lời thề cùng hoàng hậu.”
“Mồng bảy tháng bảy gặp nhau, gặp rồi lòng chẳng đổi thay. Nguyện làm uyên ương cùng chăn gối, suốt đời phủ lấy tình nhân. Chẳng lẽ, những lời ấy đều là giả ư?”
“Ta sao có thể là thế thân? Ngươi lừa ta, đây là giả!”
Ta khẽ mỉm cười, không hề che giấu ác ý.
“Đúng vậy, ta lừa ngươi đấy. Ngươi muốn nghĩ thế nào cũng được, miễn là ngươi vui là được, ha ha ha ha ha ha ha!”
Ta cười lớn cuồng ngạo mà rời đi, mặc nàng ta khóc đến tan lòng nát dạ.
Tiểu cung nữ bên cạnh Uyển phi cũng bật khóc, nghẹn ngào hỏi:
“Bệ hạ sao có thể như vậy? Sao có thể ai không ở bên thì lại yêu người đó? Nô tỳ không tin! Nương nương, người tin sao?”
Uyển phi như kẻ mất hồn.
Nàng nghiến răng đứng dậy, căm hận nói:
“Bản cung cũng không tin. Bệ hạ đối với bản cung là có tình. Bản cung sẽ tự mình kiểm chứng. Hắn mà biết mình suýt nữa mất ta, nhất định sẽ hối hận.”
Uyển phi hồn bay phách lạc trở về hậu cung, canh đúng giờ mà treo cổ tự vẫn.
Phụ hoàng sau khi hạ triều, nghe tin, chỉ khẽ cau mày, lạnh lùng nói:
“Chết hẳn chưa?”
Đại thái giám sững lại, rồi cung kính đáp:
“May thay Uyển phi nương nương không biết buộc nút thắt, dây đứt mất, nương nương rơi xuống. Nếu không, e là thật sự về với cát bụi rồi.”
Phụ hoàng hừ lạnh.
“Phi tần tự vẫn là trọng tội. Nàng ta đã không muốn làm phi tử của trẫm, thì phế làm thứ dân, đày vào lãnh cung. Trẫm và nàng ta, từ nay không còn gặp lại.”
Uyển phi nhận thánh chỉ xong, ngây dại.
Nàng không thể tin vào tai mình, cầm thánh chỉ nhìn rất lâu rất lâu, như thể chẳng nhận ra nổi từng chữ trên đó.
Mãi đến khi vài ma ma vạm vỡ tới lôi nàng đi vào lãnh cung, nàng mới bừng tỉnh, bi ai lao về phía tẩm điện của phụ hoàng, lại bị người ghì chặt, tuyệt vọng giãy dụa giữa màn mưa.
“Thần thiếp không tin! Thần thiếp không tin aaa!”
“Thần thiếp vì ngài, đã phụ cả hôn ước với thanh mai trúc mã, phụ lòng kỳ vọng của phụ mẫu. Ngài từng nói, nguyện che gió chắn mưa, cho thần thiếp một đời bình an.”
“Mới mười năm thôi, ngài đã thay lòng. Ngài là đế vương, là thiên tử, một lời hứa đáng giá ngàn vàng, sao có thể nuốt lời như thế, bệ hạ!”
Tiếng khóc xé ruột, lời nào cũng đ.â.m thẳng vào tim.
Ta giương dù, lặng lẽ đứng giữa mưa, nhìn cảnh thê lương này.
Những lời ấy, phụ hoàng cũng từng nói với mẫu hậu.
Chỉ là, mẫu hậu chưa từng thật sự tin.
Người chỉ tận hưởng đoạn tình ái khi đó mà thôi.
Mẫu hậu từng nói, lời hứa chỉ chân thành trong khoảnh khắc ấy, sau đó mỗi ngày đều phai nhạt dần.
Cho nên người không tin.
Hồng Trần Vô Định
Người chỉ tận hưởng tình yêu.
Lúc tình đến thì yêu cho đường hoàng, lúc tình đi thì thản nhiên thừa nhận đã không còn yêu, lặng lẽ nếm vị đắng của tình ái, rồi lại hân hoan mà bước vào đoạn tình kế tiếp.
Dù sao thì, nhân sinh vốn đa tình.
Thân tình, bằng hữu, tình yêu đôi lứa, há chẳng phải đều là tình sao?