Hành Trình Công Chúa: A Phất Ở Thế Giới Bên Kia

Chương 14



Ta cuối cùng cũng thở phào một hơi.

 

Ta biết mà.

 

Bao nhiêu năm nay ông ta dung túng ta, tuyệt đối không phải vì áy náy với mẫu hậu.

 

Ông ta chỉ muốn biết vận mệnh tương lai của mình mà thôi.

 

Giống hệt năm xưa, dù không còn yêu mẫu hậu, ông ta vẫn giam người trong cung.

 

Bởi vì có người ở đây, ông ta mới yên tâm.

 

Ông ta hiểu rất rõ, mẫu hậu nhất định sẽ không để ta rơi vào hiểm cảnh.

 

Bất luận thế nào, cũng sẽ sắp đặt điều tốt nhất cho ta.

 

Nhưng ông ta vạn lần không thể ngờ, mẫu hậu không chỉ buông ông ta, mà còn buông cả ta.

 

Bao năm qua, ông ta tìm đủ mọi thế thân giống mẫu hậu.

 

Thực sự là vì tình?

 

Hay chỉ để tự dối mình, dối cả ta?

 

E là ngay cả ông ta cũng không thể phân biệt nổi nữa rồi.

 

Phụ hoàng lúc này như kẻ điên.

 

Ta không định đấu tay đôi với ông ta.

 

Chỉ ngẩng mặt, lạnh lùng nói:

 

“Sắc phong ta làm hoàng thái nữ.”

 

“Tống Dụ Phất! Ngươi đừng được đằng chân lân đằng đầu! Đừng tưởng trẫm không dám g.i.ế.c ngươi sao? Trẫm có cả ngàn vạn cách để đối phó với ngươi!”

 

Nói rồi, ông ta ra hiệu một cái, Tô Thiển Ngữ liền bị cung nữ đẩy mạnh vào điện.

 

Nàng vùng vẫy, bị tát mấy cái mới chịu yên phận.

 

Ta bật cười đến cong cả lưng.

 

Tô Thiển Ngữ mà lại dễ bắt thế sao?

 

Nàng thông minh lanh lợi, làm sao có thể để người ta bắt được?

 

Tội nghiệp phụ hoàng, đến bây giờ vẫn chưa nhìn ra.

 

Phụ hoàng giận dữ, rút kiếm, c.h.é.m một đường.

 

Tóc trên đầu “Tô Thiển Ngữ” rơi xuống đất, cùng với mặt nạ da người bên dưới.

 

Phụ hoàng sững người, giật mạnh lớp mặt nạ.

 

Thì thấy gương mặt trắng bệch của Tống Trạch Tiềm hiện ra.

 

Còn quần hắn đang nhỏ từng giọt nước xuống nền.

 

18 

 

Mặt Tống Trạch Tiềm bị xé đến đau rát.

 

Thế nhưng hắn chẳng dám kêu nửa tiếng, chỉ run rẩy quỳ xuống, nước mắt lưng tròng gọi một câu:

 

“Phụ hoàng… Hoàng tỷ, là hoàng tỷ sai người bắt trói nhi thần, phụ hoàng người phải làm chủ cho nhi thần a…”

 

“Cút! Phế vật, cút ra ngoài cho trẫm!”

 

Phụ hoàng không những không bênh vực, còn đá hắn một cước bay xa hơn nữa.

 

Tống Trạch Tiềm ấm ức, tuyệt vọng, vừa khóc vừa bỏ chạy.

 

Ta nghĩ, năm xưa mẫu hậu sinh con gái, còn Lý Uyển Nhi sinh con trai.

 

Phụ hoàng hẳn đã đặt kỳ vọng vô hạn vào Tống Trạch Tiềm, mới không màng đến cảm nhận của mẫu hậu, cố chấp rước mẹ con họ vào cung.

 

Thế nhưng, thời gian là đáp án rõ ràng nhất.

 

Đứa con trai này không dùng được.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Kỳ vọng bao nhiêu, giờ đây thất vọng bấy nhiêu.

 

Chỉ tiếc, đều là do ông ta tự chuốc lấy.

 

Phụ hoàng nhìn chằm chằm ta, từng bước từng bước tiến lại gần.

 

Trường kiếm giơ cao, đặt lên cổ ta.

 

“Nói!”

 

“Sắc phong ta làm hoàng thái nữ.”

 

“Từ xưa đến nay, chưa từng có nữ nhân nào được lập làm hoàng thái nữ.”

 

“Phụ hoàng xưa nay luôn ưa thích trở thành người mở đường. Lập ta làm thái nữ, chính là cơ hội để người khai sáng tiền lệ. Sau này sử sách nhắc tới, ắt phải viết rằng người là bậc đế vương *‘tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả’. Hễ ai học sử, đều không thể bỏ qua đoạn này.”

 

(tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả: Chưa từng có ai trước đó làm được, và cũng sẽ không ai sau này làm được.)

 

Ta buông lời xằng bậy một hồi, không ngờ sắc mặt phụ hoàng lại có chút d.a.o động.

 

Nhưng rất nhanh, ông ta trấn định lại, lạnh giọng quát:

 

“Câm miệng! Ngươi ban đầu đòi lấy Tuy Châu, có phải đã biết trước An Dương vương sẽ tạo phản? Cũng đã biết Cố Thanh Lam đến kinh là ôm tâm tư bất chính? Chúng sẽ tạo phản ra sao, khởi binh từ đâu? Nói!”

 

Phụ hoàng bị mẫu hậu dưỡng hư rồi.

 

Lại có thể dựa dẫm vào “tình tiết truyện” đến thế.

 

Không tin bản thân nắm trong tay thiên hạ, có đủ năng lực bình loạn an dân.

 

Đã thế, ta cứ thuận theo lòng ông ta mà bịa chuyện, hẳn cũng không sao.

 

Ta mở lời:

 

“Bọn họ sẽ khởi binh tại Nhâm Dương, liên kết với các cựu thần, đưa nhi tử của thái tử bị phế ra làm chính thống. Lấy danh nghĩa rửa oan, tố người là ngụy đế, vì ngai vàng mà hại c.h.ế.t huynh đệ…”

 

Ta vừa nói, vừa chỉ điểm trên bản đồ.

 

Phụ hoàng lúc thì ngộ ra điều gì, lúc lại giận dữ đập bàn mắng mỏ.

Hồng Trần Vô Định

 

Chờ đến khi nói xong xuôi, sắc trời đã tối.

 

“Cố Thanh Lam sẽ đăng cơ xưng đế, tôn phụ mẫu làm Thái thượng hoàng, Hoàng thái hậu. Còn ta, sẽ bị hắn c.h.é.m chết, xác ném nơi hoang dã. Còn Người thì bị b.ắ.n c.h.ế.t bằng một mũi tên, chôn cất vội vàng, truy phong thụy hiệu là ‘Lệ’.”

 

Mặt phụ hoàng xám xịt như tro.

 

“Trẫm đã có thể thay đổi kết cục một lần, thì sẽ thay đổi được lần thứ hai.”

 

Ông ta đại khái thấy ta không còn giá trị lợi dụng.

 

Liền lạnh mặt, sai người áp ta đi giam lỏng.

 

Dùng xong liền vứt, ông ta trước sau vẫn chẳng hề đổi thay.

 

Ta nhàn nhạt nói:

 

“Trước khi mẫu hậu đi, từng để lại một câu.”

 

“Câu gì?”

 

“Bà ấy nói, sẽ tìm cách quay lại đón ta. Nếu ngày đó thực sự đến, mà thấy ta bị giam cầm như tù nhân, không biết có còn nguyện ý tha thứ cho người hay không. Cũng chẳng rõ, có bằng lòng dẫn người cùng quay về hay không.”

 

Thuở ta còn nhỏ, mẫu hậu thường kể cho ta nghe về thời đại của người.

 

Có một lần, ta đang ngồi nghe người kể chuyện ở góc điện.

 

Phụ hoàng khoác long bào màu vàng sáng lặng lẽ đứng bên ngoài hồi lâu.

 

Chờ mẫu hậu kể xong mới yên lặng rời đi.

 

Không ai có thể kháng cự được sự mê hoặc của một thế giới khác.

 

Nơi xa ấy là giấc mộng, còn cố hương chỉ là bùn lầy.

 

Mà giấc mộng, luôn được người ta dệt nên hoàn mỹ hơn một chút.

 

Huống hồ, thời đại của mẫu hậu vượt xa nơi này rất nhiều.

 

Phụ hoàng nâng tay lên, ánh mắt thâm trầm dừng lại trên mặt ta.

 

“Nếu con là nam tử, trẫm tất sẽ lập con làm thái tử. Con mạnh hơn A Tiềm không chỉ một phần. Nhưng tiếc thay con chỉ là nữ nhi.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com