Hành Trình Công Chúa: A Phất Ở Thế Giới Bên Kia

Chương 13



Có lẽ đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, nam nữ chính cùng uống một chén rượu.

 

Tô Thiển Ngữ hơi sững lại, nhưng rồi vẫn ngồi lại.

 

Ngay lúc ấy, quản sự báo Yến Tuân tới.

 

Ta nghẹn lời.

 

Đêm Trung Thu hôm nay thật náo nhiệt.

 

Những người quan trọng lại đều tới đông đủ.

 

Ta lệnh người mời Yến Tuân vào.

 

Yến Tuân bước đi như hổ, khí thế bức người.

 

Vừa vào đã ngồi đối diện ngay Cố Thanh Lam.

 

Ánh mắt hắn lướt nhanh qua Tô Thiển Ngữ, mang theo vài phần ngượng ngùng.

 

Hắn thích Tô Thiển Ngữ, từ trước đến nay đều chưa từng che giấu.

 

Dạo gần đây, chuyện của Minh Huệ quận chúa rầm rộ, hắn hẳn cũng đã biết rõ.

 

Biết nàng ta vì ghen với ánh mắt của Cố Thanh Lam dành cho Tô Thiển Ngữ, mới liên thủ với Tô Mộng Dao hãm hại nàng.

 

Vậy nên, hắn rất ghét Cố Thanh Lam, kẻ châm ngòi mọi chuyện.

 

Cố Thanh Lam cảm nhận được địch ý, nhíu mày hỏi:

 

“Yến giáo úy, ngươi có ý kiến với tại hạ?”

 

“Đúng vậy.”

 

“Vì sao?”

 

“Ta không g.i.ế.c Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết.”

 

Cố Thanh Lam nhanh chóng phản ứng lại.

 

Hắn lạnh lùng nói:

 

“Phương Minh Huệ tâm tư độc ác, lúc tại hạ mới đến kinh thành, chưa từng nhận ra bản tính nàng ta. Nếu đã khiến Tô cô nương gặp rắc rối, ấy cũng là điều ngoài ý muốn. Tại hạ có trách nhiệm, nhưng không cho rằng nên gánh chịu thù địch của giáo úy.”

 

“Ha ha ha ha ha!”

 

Yến Tuân ngửa đầu cười lớn.

 

“Ta nghe kể, ngày ngươi rời Tuy Châu, ven đường biết bao nữ tử tranh nhau đưa tiễn. Có kẻ vì chen chúc không ném được hoa quả lên xe ngươi mà đánh nhau ầm ĩ. Tới kinh thành, chỉ cần ngươi xuất hiện nơi nào, nơi ấy ắt sẽ có nữ nhân vì ngươi mà tranh cãi.”

 

“Ngươi nói ngươi không biết hành vi của mình sẽ dẫn đến hậu quả gì? Ta không tin!”

 

“Ngươi phất tay áo rời đi nhẹ nhàng, để lại một bãi hỗn độn phía sau. Một quân tử thực thụ, không phải khoe khoang mình là quân tử, mà phải biết tự giữ hành vi, tự trọng tự kiềm chế.”

 

“Ngươi làm không được, còn đổ trách nhiệm cho người khác. Cố Thanh Lam, người được gọi là quân tử văn nhân trong truyền thuyết, trong mắt ta, chẳng qua là một tiểu nhân đê tiện. Không xứng cùng ta ngồi chung một mâm!”

 

Nói hay lắm!

 

Lần này, ta đứng về phía Yến Tuân.

 

Trong nguyên tác, nữ chính chịu bao khổ sở, chỉ để làm nền cho nam chính tỏa sáng.

 

Các nữ phụ vây quanh nam chính, chèn ép nữ chính.

 

Cuối cùng, nữ chính nhờ vào khổ nạn mà trở nên hoàn mỹ, rồi lại được ban thưởng – chính là tình yêu của nam chính.

 

Vì sao khổ đau là do nữ chính chịu, còn trái ngọt lại để nam chính hưởng?

 

Yến Tuân đã chỉ ra điểm bất hợp lý ấy.

 

Hắn khiến ta phải nhìn hắn bằng con mắt khác.

Hồng Trần Vô Định

 

Cố Thanh Lam hiển nhiên cũng bị chấn động.

 

Hắn tuy trên danh nghĩa là con nhà nông.

 

Nhưng từ nhỏ đã nhận đủ tài nguyên của phủ An Dương vương.

 

Hắn chưa bao giờ thực sự đứng từ góc nhìn Tô Thiển Ngữ mà suy nghĩ.

 

Vậy nên, ta chẳng tin được cảnh cuối cùng bọn họ "cùng nhau xưng bá thiên hạ" kia có thể đi đến hạnh phúc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chỉ e là lại giống phụ hoàng và mẫu hậu của ta — ba năm đầu ân ái, ba năm sau cãi vã, cuộc sống rối ren như một đống lông gà chó chạy.

 

Bởi vì nam chính từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi.

 

Hắn vẫn chỉ là một kẻ đầy dã tâm, quen ngồi mâm trên, mãi mãi chưa từng đặt chân xuống chốn hồng trần.

 

17

 

Lời của Yến Tuân khiến Cố Thanh Lam trầm tư rất lâu.

 

Hắn hướng về phía Tô Thiển Ngữ, nghiêm túc cáo lỗi.

 

Sau đó liền rời khỏi phủ công chúa.

 

Sau Trung Thu, hắn dâng lên đơn từ chức.

 

Phụ hoàng phê chuẩn.

 

Ông ta vốn không ưa gì Cố Thanh Lam.

 

Chỉ cần nghĩ đến việc hắn là kết tinh của An Dương vương và vương phi ân ái sinh ra, liền hận đến nghiến răng.

 

Ngày Cố Thanh Lam rời khỏi kinh thành, cả nhà Thành vương tĩnh lặng như chưa từng tồn tại.

 

Ba ngày sau khi hắn rời đi, có người ngửi thấy mùi hôi thối từ trong phủ.

 

Mới phát hiện ra cả nhà Thành vương đã bị diệt môn.

 

Trong đó, Phương Minh Huệ c.h.ế.t thảm nhất.

 

Gương mặt bị rạch thành hơn chục vết kiếm.

 

Phụ hoàng nổi giận, Kinh Triệu Doãn khẩn cấp điều tra, toàn thành giới nghiêm.

 

Nghe được tin ấy, ta khiếp sợ đến mức không nói nên lời.

 

Nam chính quả thật chẳng chịu nhận chút uất ức nào.

 

Đã hận ai liền nhổ tận gốc.

 

Nhưng người hắn hận nhất không phải nên là ta sao?

 

Hay là vì ta khó giết?

 

Lại một lần nữa thầm cảm ơn vì mình vẫn còn sống trong hoàng cung.

 

Thái giám hối hả đến truyền tin, nói phụ hoàng gọi ta đến.

 

Khi ta tới nơi, liền thấy trên án thư là một phong tấu từ Tuy Châu.

 

Phụ hoàng lạnh lùng đưa tấu cho ta.

 

Ta lướt mắt một lượt, chỉ một thoáng đã hiểu toàn bộ.

 

Thì ra An Dương vương và vương phi tuy bị đày đến Tuy Châu, nhưng chưa từng từ bỏ mưu đồ tạo phản.

 

Ở Tuy Châu, họ đã âm thầm mua chuộc không ít quan viên.

 

Kể cả người do phụ hoàng phái đến giám sát, cũng bị mua chuộc.

 

Lần này, mật thám hao tổn trăm phương nghìn kế, vài lần suýt bị ám sát mới tra ra chân tướng.

 

Đưa tin bằng bồ câu, lại liều mạng đem chứng cứ trở về kinh.

 

Phụ hoàng phẫn nộ cực điểm.

 

“Sớm biết bọn cầm thú ấy mang dã tâm lớn như vậy, năm đó nên g.i.ế.c sạch mới đúng!”

 

Năm đó nhờ có mẫu hậu trợ lực, ông ta mới không gặp phải bao nhiêu sóng gió.

 

Cũng chẳng thực sự hận An Dương vương.

 

Càng không nỡ g.i.ế.c An Dương vương phi.

 

Vì thế mới đày họ tới Tuy Châu.

 

Nào ngờ báo ứng vẫn tìm tới cửa.

 

An Dương vương một nhà, rốt cuộc muốn lấy mạng ông ta thật rồi.

 

Thấy ta không nói lời nào, phụ hoàng rốt cuộc không nhịn được mà lên tiếng:

 

“Nói hết những gì ngươi biết ra! Trẫm biết, trước khi mẫu hậu ngươi rời đi nhất định đã có sắp đặt. Nàng ấy nhất định đã nói cho ngươi biết điều gì đó, tương lai ra sao, tình tiết về sau thế nào. Mau nói!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com