Rời khỏi Khôn Ninh Cung, dưới ánh nắng rực rỡ bên ngoài, ta cảm thấy ấm áp vô cùng.
Phía sau, Trấn An gọi ta lại.
Trấn An do dự, ánh mắt lộ rõ vẻ bất an, nhưng cuối cùng vẫn lấy hết can đảm nói:
"Lục tỷ tỷ, muội sắp rời khỏi hoàng cung rồi."
"Ừm, vậy thì đi đường cẩn thận."
"Xin lỗi…"
Ta phất tay.
"Chuyện đã qua rồi."
Ta bước đi vài bước, rồi chợt dừng lại.
"À đúng rồi, sau này bớt khóc đi, hại mắt đấy."
Tuế An từng nói, khóc nhiều dễ bị loạn thị.
Nàng có một đôi mắt xinh đẹp như vậy, nếu nhìn người không rõ thì thật đáng tiếc.
Trấn An sững sờ, rồi lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
"Muội nhớ rồi."
Ta gật đầu, lần này thực sự rời đi.
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, lần tiếp theo ta bước vào đây, e rằng chính là ngày xuất giá.
Không biết khi đó, hoàng hậu có bằng lòng gặp ta hay không.
Sau lưng ta, thái tử lạnh lùng nói:
"Hà tất phải nói nhiều với nàng ta?"
Nhị hoàng huynh cũng bĩu môi:
"Nàng ta là kẻ vô tâm vô phế, có nói cũng vô ích…"
"Thái tử ca ca, nhị hoàng huynh, hai người đừng nói nữa."
Trấn An xoay người, giọng nói mang theo một chút mỏi mệt.
"Muội đã trưởng thành rồi, muội có suy nghĩ của riêng mình. Nếu hai người thực sự muốn tốt cho muội, vậy hãy nghe muội nói một lần."
"Hai người luôn miệng nói vì muội, nhưng lại chưa bao giờ thực sự lắng nghe muội muốn gì. Muội mệt lắm."
Nói xong, nàng quay vào nội điện, ở bên cạnh hoàng hậu.
Đồ đạc của nàng rất nhiều, phải mất ba ngày mới chuyển hết ra khỏi cung.
Thái tử trở nên hồn bay phách lạc, từ nay về sau, nếu hắn muốn gặp Trấn An, e rằng không dễ dàng như trước.
Nhị hoàng huynh thì chẳng sao cả.
Dù gì hắn cũng chỉ lấy lòng Trấn An để lấy lòng thái tử, bây giờ hắn có thể mượn cớ "hỏi thăm tin tức Trấn An" để càng được thái tử tín nhiệm hơn.
Nhưng hắn cũng chẳng đắc ý được bao lâu.
Rất nhanh sau đó, hoàng hậu răn dạy mẫu phi của hắn một trận.
Mẫu phi hắn bị phạt chép kinh mấy ngày liền, mỗi bữa chỉ được ăn chay.
Cuối cùng, nhị hoàng huynh chủ động thỉnh cầu đi phong địa, lúc này mẫu phi của hắn mới thoát khỏi những ngày tháng ăn chay chép kinh.
Từ đó về sau, hắn hoàn toàn cắt đứt liên hệ với những thị phi trong kinh thành.
Ta cảm thấy hắn được lợi quá, nhưng trước mắt cũng chẳng có biện pháp nào hay hơn.
Điều khiến ta đau đầu nhất lúc này…
Là chuyện thành thân.
Rốt cuộc nên lấy ai đây?
15
Ta và tam hoàng tỷ lật đi lật lại danh sách, nhưng vẫn không tìm ra được lựa chọn thích hợp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mẫu phi của tỷ ấy đã chọn cho tỷ ấy một hôn sự với đích thứ tử của phủ Thừa Ân Hầu.
Trong triều, phò mã không được làm quan, vì vậy công chúa khi xuất giá thường chọn đích thứ tử của các gia tộc công thần. Những người này có gia thế, có thân phận, nhưng không phải gánh vác trọng trách gia tộc.
Hồng Trần Vô Định
Nói trắng ra, họ chỉ cần sống an nhàn cả đời, nhiệm vụ duy nhất chính là dỗ dành công chúa, tránh gây ra rắc rối.
Liễu Hiền Phi, mẫu phi của tam hoàng tỷ, đã chọn phủ Thừa Ân Hầu.
Dù gia thế không quá hiển hách, nhưng gia phong trong sạch, ngay thẳng.
Tam hoàng tỷ đã từng gặp đích thứ tử của phủ này vài lần, hai người đều có thiện cảm với nhau.
Hai nhà đã bàn bạc xong xuôi, chỉ chờ Khâm Thiên Giám chọn ngày lành để cử hành hôn lễ.
Tam hoàng tỷ khuyên ta cũng nên làm như nàng, chọn một gia tộc có gia phong thanh bạch, gả đi, sinh con, sống cuộc đời bình lặng.
Nhưng ta cứ cảm thấy đó không phải là điều ta muốn.
Tam hoàng tỷ nói đến khô cả miệng, cuối cùng đập mạnh vào danh sách, chống nạnh nói:
"Tiểu Lục, muội rốt cuộc muốn gả cho dạng người nào? Đừng nói với ta là muội thích Lục Kinh Hoài nhé? Muội hối hận rồi sao?"
Nàng đang nói cái gì thế?
Ta bật cười:
"Ta chỉ đang nghĩ, nếu công chúa không cần gả đi mà có thể tự mình ở lại phủ công chúa thì tốt biết mấy."
"Muội nghĩ đẹp nhỉ! Ai dám để muội một mình lang thang ngoài kia, để người ngoài cười chê?"
Nàng chọc nhẹ vào trán ta, cười một hồi, rồi đột nhiên giật mình hoảng hốt.
"Khoan đã! Muội không muốn thành thân sao?"
Ta gật đầu.
Thật vậy.
Ta biết suy nghĩ này hết sức kỳ quái.
Nhưng ta thực sự không muốn.
Suốt mười sáu năm qua, ta bị nhốt trong cung, nơi xa nhất từng đi chỉ là theo phụ hoàng đến sơn trang tránh nóng, hoặc vài lần đi ngự hoa viên.
Ta chẳng biết gì về thế giới bên ngoài cả.
Nếu thành thân, vào ở trong phủ công chúa, ta phải giữ thể diện cho nhà chồng, cả đời cũng chỉ có thể loanh quanh trong phủ công chúa và nhà chồng.
Một cuộc đời như thế, thật vô vị.
Hơn nữa, ngay cả công chúa, muốn hòa ly cũng không phải chuyện dễ dàng.
Giả sử có thể hòa ly, mà ta lại mang tâm lý muốn hòa ly mà đi lấy một người thực lòng muốn chung sống yên ổn, vậy thì quá bất công với người ta.
Vậy nên, những cái tên trong danh sách này càng không phù hợp với ta.
Bởi vì bọn họ đều là những người đã được chọn lựa kỹ càng, bọn họ cưới công chúa là vì vinh quang hoàng thất, sau khi thành thân, không thể nói bỏ là bỏ.
Tam hoàng tỷ sờ trán ta.
Rồi sờ lên trán mình.
"Muội chắc chắn là bị bệnh rồi."
Ta nhanh chóng áp mặt lên má tỷ ấy, làm nũng:
"Tam tỷ, tỷ thương muội đi mà. Giúp muội tìm xem có nhà nào đang có một công tử ăn chơi trác táng, nhưng không thể quá vô dụng, ít nhất phải sạch sẽ một chút, đừng khiến muội thấy ghê tởm. Hắn chỉ muốn tìm một người để thành thân cho có, ta cũng chỉ muốn nhanh chóng vào phủ công chúa để sống tự do.”
“Hai bên cùng hợp tác vài năm, sau đó hòa ly."
"Điên rồi! Điên thật rồi! Muội đúng là điên rồi!"
Tam hoàng tỷ bỏ chạy.
Vài ngày sau, tỷ ấy lại đến.
"Muội nói thật đấy à?"
"Đương nhiên."
"Ờ… thật ra có một người như vậy, muội có muốn xem thử không?"