Hoàng hậu nhìn chằm chằm ta, ánh mắt cuộn trào những cảm xúc điên cuồng.
Hà ma ma quát lớn:
"tiểu công chúa của nương nương bị c.h.ế.t non trong bụng, khi ấy thai nhi đã được sáu tháng. Vậy mà ngươi vẫn sống tốt, còn sống suốt mười sáu năm qua. Nếu không phải nương nương nhân từ, ngươi tưởng mình có thể sống đến hôm nay sao?"
Ta ngẩng cao cằm, ánh mắt lạnh như băng.
"Bất kể mẫu phi ta là ai, chỉ cần ta là nữ nhi của phụ hoàng, ta chính là công chúa, ta đáng được sống trong hoàng cung này."
"Ta cảm tạ lòng nhân từ của mẫu hậu, vậy nên hôm đó, ta chỉ xin phụ hoàng giao người cho ta, chứ không đòi thêm một thái giám nào khác."
"Nếu không, hôm nay thái tử đừng hòng rút lui toàn mạng."
"Hắn chỉ mới là trữ quân mà đã dám xuống tay với muội muội ruột, ai dám đảm bảo sau này khi đăng cơ, hắn sẽ không ngang nhiên g.i.ế.c chóc không nương tay?"
"Phụ hoàng có thể thờ ơ với chúng ta, nhưng điều đó không có nghĩa là người muốn chúng ta chết!"
"Hơn nữa, có ca ca nhà nào lại vì một muội muội nuôi mà làm nhục, hành hạ muội muội ruột thịt đến mức này?"
"Mẫu hậu, người vẫn luôn thông minh, công chính, nghiêm minh. Người nói đi, chuyện này là vì sao?"
"Hoàng triều có một thái tử như vậy, rốt cuộc là phúc hay là họa?"
Hoàng hậu đột nhiên phun ra một ngụm máu, thân hình lảo đảo, rồi mềm nhũn ngã xuống.
Phúc Ninh Cung lập tức rối loạn.
Hà ma ma vội vã sai người khiêng hoàng hậu về cung.
Ngự y nhanh chóng đến xem mạch, chẩn đoán rằng hoàng hậu vì tức giận quá độ, cần phải điều dưỡng cẩn thận.
Thái tử vào cung, muốn đến tìm ta gây chuyện.
Nhưng lần này, chính Trấn An đã ngăn cản hắn.
Nàng đứng trước mặt thái tử, kiên định nói "không", kiên định thừa nhận rằng mọi chuyện đều bắt nguồn từ nàng, không cần thái tử ra mặt giúp mình.
Nàng rút trâm cài trên đầu, kề sát vào cổ họng mình.
Giọng nàng vẫn mềm mại như trước, nhưng ý chí lại kiên định đến mức không ai có thể lay chuyển.
Hoàng hậu từ từ tỉnh lại.
Bà nhìn thái tử xốc nổi, nhìn nhị hoàng tử đổ thêm dầu vào lửa, nhìn Trấn An cuối cùng cũng mạnh mẽ đứng lên, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Bà gọi thái tử đến bên giường, giáng cho hắn một cái tát.
Lực tay bà mềm nhũn, nhưng thứ bà đánh rơi chính là thể diện của thái tử.
Bà sai người áp giải nhị hoàng tử quỳ xuống đất, bắt hắn phải tự kiểm điểm.
"Khi nào biết mình sai ở đâu, khi đó mới được đứng lên."
Bà cho tất cả mọi người lui ra, nhưng lại truyền chỉ triệu kiến ta.
14
Khi ta đến, ngoài đại điện, thái tử đứng ở một bên, Trấn An đứng ở bên còn lại.
Nhị hoàng huynh vẫn quỳ trên đất, mặt đầy dấu hỏi.
Thấy ta, hắn tức giận ngẩng đầu lên, thấp giọng phun ra một câu:
"Tai tinh hại người."
Ta đi ngang qua hắn, cố ý lảo đảo một chút, dẫm mạnh lên ngón tay hắn.
Chân ta xoay nhẹ, váy áo xoay tròn, quét thẳng vào mặt hắn.
Hắn hét lên một tiếng.
Ta lập tức mắt đỏ hoe, mũi khẽ chun lại, tỏ vẻ cực kỳ ấm ức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Nhị hoàng huynh, huynh làm ta sợ đấy!"
Sắc mặt thái tử đen như than.
Trấn An tròn mắt nhìn ta, sau đó dường như nhận ra gì đó, sắc mặt trầm xuống.
Nhị hoàng huynh nghiến răng, lập tức muốn bật dậy đánh ta.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên mặt ta, hắn lại cố nhịn xuống, thấp giọng đe dọa:
"Ngươi cứ đợi đấy!"
Thái tử đưa tay ngăn ta lại.
"Xin lỗi! Mau xin lỗi nhị hoàng huynh!"
Ta nhếch môi cười.
"Thái tử ca ca, cũng là muội muội, nhưng khi Trấn An bị dọa, huynh mắng người khác. Khi ta bị dọa, huynh lại mắng ta. Huynh có thiên vị quá không?"
Sắc mặt thái tử lập tức thay đổi, vội vã quay sang nhìn Trấn An.
Trấn An cúi đầu, khuôn mặt trắng như tuyết lại càng tái nhợt hơn.
Rất tốt.
Mối quan hệ khuất tất giữa bọn họ, cuối cùng cũng bị lôi ra dưới ánh mặt trời.
Hồng Trần Vô Định
Bọn họ đã đủ rối rắm, không cần ta—nữ phụ ác độc—phải nhúng tay vào thêm nữa.
Sau khi vào trong, Hà ma ma mặt lạnh lùng dẫn ta đến bên giường, rồi đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
Có lẽ sợ ta sẽ làm hại hoàng hậu.
Hoàng hậu nghe thấy tiếng cãi vã bên ngoài, ánh mắt bà lộ rõ vẻ không hài lòng khi nhìn ta.
Gương mặt tái nhợt của bà tràn ngập vẻ mệt mỏi.
"Bấy lâu nay, ngươi luôn rất ngoan, thực ra ngươi là đứa khiến bản cung bớt lo nhất."
"Nhưng bản cung vẫn không cách nào thích ngươi được. Lòng người vốn thiên vị."
"Bản cung không hại ngươi, đã là sự nhẫn nhịn lớn nhất rồi."
"Bản cung lấy ngươi làm lá chắn, đúng là có tư tâm. Nhưng bản cung nghĩ, Lục Kinh Hoài cũng là một nhân tài, không phải thiệt thòi gì cho ngươi."
"Giờ ngươi đã không muốn, vậy thôi, bản cung sẽ vào Dưỡng Tâm Điện nói chuyện với bệ hạ, hủy bỏ hôn sự."
"Nhưng, ngươi cần phải nhanh chóng xuất giá. Điều này tốt cho ngươi, cũng tốt cho tất cả mọi người."
Hà ma ma mang đến một danh sách.
Bên trên là tên của các công tử quý tộc đến tuổi thành thân, kèm theo tranh chân dung và ưu khuyết điểm của từng người.
Bà ta nghiêm túc nói:
"Đây là danh sách nương nương sai nô tỳ thu thập. Tam công chúa cũng có một bản giống như vậy."
Có lẽ bà ta sợ ta nghi ngờ hoàng hậu dối trá, nên giải thích rất rõ ràng.
Nhưng bà ta nghĩ quá nhiều rồi.
Ta vốn đã biết hoàng hậu là người tốt.
Người tốt mới có đạo đức cao, mới có thể chịu được việc ta làm càn, mới có thể tự vấn xem ta nói đúng hay sai.
Xét về mặt nào đó, ta đúng là đã ức h.i.ế.p một người tốt.
Ta cúi mình, cung kính hành lễ với hoàng hậu.
"Mẫu hậu, làm con gái của người hẳn là một chuyện rất hạnh phúc. Đáng tiếc, nhi thần không có phúc phận đó. Chúc người mau chóng hồi phục, vạn sự bình an."
Trong ánh sáng mờ ảo, khóe mắt hoàng hậu dường như ánh lên chút lệ quang.
Bà phát ra một tiếng nức nở không thể kìm nén, rồi phất tay ra hiệu cho ta lui xuống.