Hắn nhìn nàng với ánh mắt đong đầy yêu thương, trong mắt hắn chỉ có nàng.
Ta nhìn khung cảnh ấy.
Có ghen tị không?
Có lẽ là có.
Nhưng không nhiều bằng lúc tam hoàng tỷ thành thân.
Bởi vì tình yêu của họ quá hoàn mỹ, giống như những câu chuyện cổ tích mà Tuế An từng kể cho ta nghe.
Những câu chuyện thực sự thường kết thúc ngay khi hai nhân vật chính thành hôn.
Nhưng trong những câu chuyện mà Tuế An viết tiếp, sau khi cưới nhau, những nhân vật chính ấy bỏ đi hào quang của "nam chính" và "nữ chính", dần dần lộ ra bộ mặt của những con người bình thường.
Cuộc sống hôn nhân cũng trở nên bề bộn rối ren.
Lục Kinh Hoài dùng toàn bộ công trạng để cầu hôn Trấn An, nghe có vẻ rất lãng mạn.
Nhưng hắn có hối hận không?
Một năm, hai năm, ba năm sau…
Khi cuộc sống gặp phải khó khăn, khi hắn rơi vào vực thẳm của cuộc đời, liệu có một ngày nào đó hắn sẽ hối hận về sự nông nổi của tuổi trẻ?
Còn Trấn An, nàng thì sao?
Nàng có thể gánh vác nổi sự lãng mạn này không?
Liệu sự lãng mạn ấy có trở thành gánh nặng khiến nàng từng bước nhượng bộ, cuối cùng lùi đến mức không còn đường thoái lui?
"Phu thê giao bái, đưa vào động phòng!"
Lễ quan cất giọng hân hoan, tất cả mọi người đều hồ hởi chúc mừng.
Nhưng ta lại như nghe thấy tiếng bong bóng vỡ, nhẹ nhàng, không có âm thanh, nhưng vô cùng chân thực.
Sau này, ta mới hiểu ra.
Đó có lẽ là tiếng gông xiềng trong lòng ta được cởi bỏ.
Chuyện của nam chính và nữ chính đã kết thúc.
Chúng ta, những "nhân vật phụ", cuối cùng cũng đã được tự do, có thể sống theo ý mình.
19
Trong suốt một năm sau đó, ta và Tống Trí sống với nhau như bạn bè khách sáo.
Bỏ qua chuyện ta không có tình cảm với hắn, thật ra hắn là một người rất thú vị.
Hắn rất biết cách thưởng thức ăn uống, luôn quan tâm đến cách tận hưởng cuộc sống một cách trọn vẹn.
Hắn đúng chuẩn là một kẻ ăn chơi trác táng, nhưng là kiểu thuần lương, vô hại, có nguyên tắc.
Khi biết trong viện của ta có thể ăn đủ thứ món ngon mà bên ngoài không có, hắn ba ngày hai bữa lại đến ăn chực.
Đôi khi ta và hắn còn có thể cùng nhau uống rượu, nói về những suy nghĩ kỳ lạ mà không thể bàn luận với người ngoài, thậm chí có chút giống bằng hữu tri kỷ.
An cô cô từng nói, nếu như vậy thì sống chung cả đời cũng không phải là điều xấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nói thật, ta đã nghiêm túc suy nghĩ về điều đó.
Nhưng ta vẫn chưa quyết định.
Chúng ta chưa từng thảo luận sâu về cha mẹ, con cái, hay kế hoạch tương lai.
Ta cũng không biết hắn có ý muốn thay đổi tình trạng hôn nhân này hay không.
Vậy nên ta nghĩ, nếu chưa nghĩ rõ ràng, thì cứ giữ nguyên hiện trạng.
Dù có chậm vài năm, còn hơn là đưa ra một quyết định mơ hồ.
Không lâu sau, ta nhận được một lá thư từ phương xa.
Chỉ vừa nhìn thấy chữ trên phong thư, An cô cô đã rơi nước mắt.
Bà vừa chạy vừa gọi ta.
"Công chúa, là Tuế An, là Tuế An!"
Ta bật dậy, vội vã nhận lấy thư, lập tức xé mở.
Nét chữ quen thuộc của nàng hiện ra trước mắt.
Nàng hỏi ta có khỏe không.
Nàng kể về tình hình của mình.
Nàng nói nàng đã nghĩ ra một cách để trừng trị Nhị hoàng tử.
Nàng dặn ta hãy để ý xem có tấu chương nào từ phong địa của hắn gửi về triều đình hay không.
Nếu có, lập tức chuyển lá thư thứ hai đến tay thái tử, để hắn tự mình quyết định.
Ta đọc một lượt.
Rồi lại đọc kỹ từng chữ.
Đọc xong, ta xem lại lần nữa.
Cuối cùng, ta không nhịn được đập bàn tán thưởng.
Tuế An viết trong thư.
"Trong cung ta không thể động đến Nhị hoàng tử. Nhưng ra khỏi cung rồi, chẳng lẽ ta không thể trị hắn sao? Đợi tỷ tỷ thay muội báo thù!"
Ta đưa thư cho An cô cô, bà xem xong, không nhịn được bật cười.
"Đúng là Tuế An, chỉ có nàng mới nghĩ ra được kế này. Chúng ta không nghĩ ra nổi.”
“Hôm nay, nô tỳ sẽ nấu một bữa thật ngon, chúng ta phải ăn mừng. Đây đúng là chuyện vui lớn."
"An cô cô, hôm nay chúng ta ăn lẩu đi. Gọi mọi người cùng ăn. “
“Nhưng mà, trà sữa không được cho gừng.”
“À, còn nữa, lẩu không được cho cà chua.”
“Và tuyệt đối không chuẩn bị rau ngò…"
An cô cô: "…"
Như Hạ và Phương Thảo cười đến đau bụng, cười xong lại quay sang cầu xin An cô cô.
"Cô cô, xin người đó, bớt một ngày ăn gừng cũng không sao đâu.”
Hồng Trần Vô Định
“Cho bọn nô tỳ thử trà sữa không có gừng đi mà~"
"Còn nữa, đừng cho cà chua vào nồi lẩu. Công chúa lớn rồi, bây giờ không sợ ăn cay nữa đâu!"
Tống Trí bước vào, cười nói.
"Hôm nay ăn lẩu à? Cho ta một phần với!”
“À đúng rồi, trà gừng rất ngon, cô cô cho ta một ly nữa nhé."
Như Hạ và Phương Thảo: "…"
An cô cô cười ha ha.
"Phò mã gia, hôm nay không có trà gừng đâu. Chỉ có trà sữa nguyên bản không có gừng, người thử xem có ngon không nhé."
Chúng ta cùng ăn lẩu, Tống Trí vừa ăn vừa hát.
Tâm trạng hắn rất tốt.
Hắn hát bài thơ trong Kinh Thi, không liên quan đến tình yêu, chỉ có khao khát về một cuộc sống tươi đẹp.
Có lẽ hắn đã nhận ra, công chúa không đáng sợ như lời đồn.