Hành Trình Công Chúa: Năm Tháng Bình An

Chương 15



Phủ công chúa thậm chí còn giống một gia đình hơn.

 

Và hắn cũng rất thích nơi này.

 

Đêm hôm đó, hắn trằn trọc không ngủ được.

 

Hắn nói.

 

"Công chúa, chúng ta nói chuyện một chút đi."

 

Ta vốn có chuyện cần hắn giúp, liền đồng ý.

 

Hắn chần chừ, rồi hỏi:

 

"Ta cảm thấy cuộc sống như thế này… thật ra cũng rất tốt. Người cảm thấy ta thế nào?"

 

Ánh trăng chiếu qua giấy cửa sổ, rọi xuống một lớp sáng mờ nhạt.

 

Trong mắt hắn đôi khi phản chiếu ánh sao, trông thật sáng ngời.

 

Có vẻ như không chỉ có ta từng nghĩ đến chuyện này, hắn cũng đã suy nghĩ.

 

Ta hỏi hắn.

 

"Vậy còn người trong lòng chàng? Nàng ấy vẫn còn ở đó chứ?"

 

Tống Trí im lặng.

 

Rất lâu sau, hắn cười khổ.

 

"Là ta đã bị cảm xúc làm mờ mắt. Công chúa, ta đường đột rồi, xin người bỏ qua."

 

Ta không nói gì, chỉ đưa tay lấy một tờ giấy.

 

"Giúp ta một việc. Chàng thường xuyên ra ngoài, hãy để ý xem có tấu chương nào gửi từ phong địa của Nhị hoàng huynh đến kinh thành hay không?”

 

“Nếu có, báo cho ta một tiếng."

 

Tống Trí không hỏi lý do, chỉ đáp gọn một tiếng.

 

"Được."

 

20

 

Suốt một đêm không có lời nào thừa thãi.

 

Sáng hôm sau, Tống Trí dậy rất sớm rồi rời đi.

 

Mấy ngày sau, hắn cũng không ghé qua.

 

Mãi đến một buổi chiều mưa, hắn mới đội áo tơi, mang nón lá, đạp guốc gỗ, hớn hở chạy vào phủ.

 

Hắn nói tin tức ta chờ đã đến.

 

Nhị hoàng huynh phát hiện một mỏ vàng trên phong địa của hắn.

 

Hắn không dám tự ý chiếm lấy, nên quyết định báo cáo với phụ hoàng, đồng thời xin đổi sang phong địa khác.

 

Hắn chỉ đích danh muốn đổi sang vùng Trần Lương.

 

Vùng này không xa phong địa cũ, lại giàu có, muốn nơi đó cũng hợp lý.

 

Triều đình có quy định rõ ràng, chư vương không được tự ý khai thác khoáng sản trong lãnh địa của mình.

 

Một khi phát hiện, phải lập tức báo lên, nếu không sẽ bị coi là mưu phản.

 

Mỏ vàng lớn như vậy, nhị hoàng huynh không thể giấu giếm, hơn nữa triều đình nhất định sẽ cử người giám sát khai thác.

 

Có quan viên triều đình đóng ở phong địa, dù thế nào hắn cũng không thể sống thoải mái được nữa, chi bằng đưa ra trao đổi để lấy lợi ích.

 

Phụ hoàng đồng ý ngay.

 

Người ban thưởng một khoản bạc, tiện thể ban Trần Lương làm phong địa mới cho hắn.

 

Cùng lúc đó, ta đưa ra bức thư thứ hai do Tuế An gửi đến.

 

Lá thư này đã được chuyển qua tay nhiều người, cuối cùng mới đặt vào tay thái tử.

 

Lá thư này rất quan trọng.

 

Thái tử chắc hẳn do dự rất lâu.

 

Suốt ba ngày liền, hắn không có động tĩnh gì.

 

Ba ngày sau, cuối cùng hắn cũng tấu trình.

 

Nội dung tấu chương chỉ có một câu.

 

"Vùng Trần Lương có mỏ sắt."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trong tấu chương không có bất cứ lời giải thích nào khác.

 

Hồng Trần Vô Định

Nhưng phụ hoàng chỉ cần thấy câu này, tất nhiên sẽ suy nghĩ rất nhiều điều, mà không cần ai nói thêm một lời nào.

 

Sắt có nghĩa là vũ khí.

 

Không quan trọng nhị hoàng huynh có biết hay không biết Trần Lương có mỏ sắt.

 

Hắn đều xong đời.

 

Nếu hắn biết, thì chứng tỏ hắn đã có mưu đồ phản loạn, cố ý dùng mỏ vàng để đánh lạc hướng, tự mình chiếm đoạt mỏ sắt ở Trần Lương.

 

Tội này đáng tru di.

 

Nếu hắn không biết, thì mọi chuyện càng kỳ lạ hơn.

 

Người khác khai thác cả đời cũng không tìm ra, mà hắn cứ đi đến đâu là phát hiện khoáng sản đến đó.

 

Chuyện này có vẻ quá trùng hợp rồi.

 

Lần này, phụ hoàng không báo trước cho nhị hoàng huynh.

 

Người trực tiếp phái quan viên đến Trần Lương kiểm tra mỏ sắt.

 

Dù thế nào đi nữa, nhị hoàng huynh sẽ không bao giờ sống yên ổn được nữa.

 

Muốn được tự do tiêu dao, muốn ở phong địa mà ngang tàng như một vị vua nhỏ, là chuyện không thể.

 

Xử lý xong chuyện này, ta vui sướng đến cực độ.

 

Huynh đệ tỷ muội với nhau, không cần đao kiếm g.i.ế.c chóc, nhưng giở chút thủ đoạn cũng đâu có gì sai.

 

Nhờ vào công lao này, thái tử lại một lần nữa được phụ hoàng để mắt đến.

 

Chỉ có điều, niềm vui không kéo dài bao lâu.

 

Chẳng bao lâu sau, có người tố cáo hắn nhận hối lộ.

 

Món hối lộ chính là một trăm ngàn lượng ngân phiếu mà nhị hoàng tử gửi cho hắn.

 

Nhị hoàng tử đổi phong địa vì muốn chiếm mỏ sắt, nhưng tiền lại đưa cho thái tử.

 

Điều này khiến phụ hoàng không thể không nghi ngờ.

 

Có khi nào hai người vốn đã âm mưu với nhau từ đầu, định khai thác mỏ sắt ở Trần Lương.

 

Nhưng vì bị lộ tin tức, thái tử buộc phải hi sinh nhị hoàng huynh, còn nhị hoàng huynh cay cú liều c.h.ế.t kéo theo thái tử xuống nước.

 

Lần này, thái tử bị trách phạt nặng nề.

 

Hắn bị cấm túc trong Đông Cung.

 

Từ xưa đến nay, không ít thái tử từng bị cấm túc.

 

Có người biết nhẫn nhịn chờ đợi, cuối cùng đạt được đại sự.

 

Nhưng cũng có kẻ buông xuôi, chìm vào hư hỏng, tự tay hủy diệt tiền đồ.

 

Ta không biết thái tử sẽ thuộc loại nào.

 

Nhưng điều đó không còn liên quan gì đến ta nữa.

 

Cũng giống như hắn không thể g.i.ế.c ta, ta cũng không có khả năng g.i.ế.c hắn.

 

Đường đời còn dài, cứ đi rồi sẽ biết.

 

Năm thứ ba sau khi ta và Tống Trí thành thân, ta đã suy nghĩ xong.

 

Ta không muốn ở lại kinh thành.

 

Ta muốn đi tìm Tuế An.

 

Ta định chờ sát ngày khởi hành mới nói ra, để tránh phải đối diện với những tình huống khó xử.

 

Khi ta gần như đã thu dọn xong hành lý, một ngày nọ, Trấn An tìm đến cửa.

 

21

 

Trấn An ở lại chỗ ta suốt mấy ngày liền.

 

Nàng không muốn trở về hoàng cung.

 

Hoàng hậu vì chuyện của thái tử mà hao tổn tâm trí.

 

Hoàng đế vì chuyện của nhị hoàng tử và thái tử mà mệt mỏi không thôi.

 

Huynh trưởng nàng thì ở tận biên cương xa xôi.

 

Người trong Trấn Quốc Công phủ ai nấy đều muốn lợi dụng nàng để mưu cầu vinh hoa phú quý, khuyên nàng tạm thời nhẫn nhịn vì vinh quang gia tộc.

 

Suy đi tính lại, giữa một kinh thành rộng lớn, hóa ra chỉ có nơi này là chỗ nàng có thể tìm được sự yên bình.