Hành Trình Công Chúa: Năm Tháng Bình An

Chương 16



An cô cô có hơi khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn chăm sóc nàng chu đáo, lo cho ăn uống đầy đủ.

 

Bà nói:

 

"Thôi thì xem như trả lại ân tình năm xưa, khi nàng đến cung ta ngủ một đêm, giúp ta đuổi đi mụ già kia."

 

Tống Trí cũng thường xuyên đến hơn trước, mang cho ta đủ thứ hay ho, so với trước đây còn nhiệt tình hơn nhiều.

 

Trấn An nghỉ ngơi vài ngày rồi đã nghĩ thông suốt.

 

Ngày nàng rời đi, nàng nhẹ giọng nói lời cảm ơn ta.

 

Nàng lại nói:

 

"Lục tỷ, thật ra ta cũng từng ghen tị với tỷ. Tỷ có một người tỷ tỷ tốt như vậy."

 

Ta mỉm cười.

 

Tuế An là may mắn lớn nhất đời này của ta.

 

Nàng thực sự là tỷ tỷ tốt nhất trên đời.

 

Ta gật đầu.

 

"Tiếc là ta chỉ lớn hơn muội có mấy tháng. Nếu ta lớn hơn muội nhiều tuổi, có lẽ ta cũng có thể trở thành một tỷ tỷ tốt của muội."

 

Chỉ tiếc rằng, số phận trớ trêu.

 

Đến khi ta có Tuế An bên cạnh, từ từ trưởng thành thành một người tốt, thì giữa ta và Trấn An đã có quá nhiều hiểu lầm, quá nhiều tổn thương, để rồi giữa chúng ta có một ngọn núi không thể vượt qua.

 

Trấn An cười nhạt.

 

"Hiện tại, tỷ đã là một tỷ tỷ tốt rồi."

 

Nàng liếc nhìn ra sau, thấp giọng nói.

 

"Ta thấy hành lý của tỷ rồi."

 

"Ngày tỷ rời đi, e rằng cũng là lúc ta bận rộn nhất. Ta sẽ không đến làm phiền tỷ."

 

"Núi cao đường xa, mong sau này chúng ta vẫn còn ngày gặp lại."

 

"Tỷ tỷ, bảo trọng!"

 

Ta vẫy tay.

 

"Bảo trọng!"

 

Nàng quay người rời đi, lưng thẳng tắp, đầu ngẩng cao, giống như một vị tướng quân đang chuẩn bị ra chiến trường.

 

Khi ta quay lại, vừa đúng lúc nhìn thấy Tống Trí.

 

22

 

Ta bật cười.

 

"Nên thu lại ánh mắt đi thôi. Đợi nàng ấy hòa ly, rồi hẵng tính chuyện khác. Hiện tại tạm thời đừng gây thêm rắc rối, làm hỏng thanh danh của nàng ấy."

 

Tống Trí đỏ bừng mặt.

 

"Nàng biết từ khi nào?"

 

"Từ ngày đầu tiên gặp chàng, ta đã biết rồi."

 

Hôm đó, ta hỏi hắn ai là người trong lòng hắn.

 

Hắn ấp úng không muốn nói ra tên.

 

Ngay lúc đó, ta đã đoán được.

 

Người hắn thầm thương chính là Trấn An.

 

Không phải vì điều gì khác, mà là vì… mọi thứ diễn ra quá thuận lợi.

 

Ta vừa mới nghĩ đến chuyện giả thành thân, liền có một người thích hợp tự dâng đến tận cửa.

 

Tuế An từng nói, không có sự trùng hợp nào là vô nghĩa trong một câu chuyện.

 

Tất cả những trùng hợp đều là dự báo trước cho những tình tiết sau này.

 

Có thể là một màn đảo ngược, cũng có thể là một bí ẩn chưa được hé lộ.

 

Hồi đó, Trấn An chưa thành thân, nàng vẫn là nữ chính, nàng vẫn có sức ảnh hưởng đến rất nhiều người xung quanh.

 

Ta không muốn làm nữ phụ độc ác, nhưng sau bài học lần trước với hoàng hậu, ta nghĩ rất có thể đây cũng là sự an bài của cốt truyện.

 

Trao cho ta một người rất tốt, khiến ta phải lòng hắn, rồi sau đó tàn nhẫn vạch trần sự thật.

 

Lúc đó, ta sẽ thế nào?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nếu ta thật sự yêu hắn, ta có lẽ sẽ đau đớn đến xé lòng, rồi sau đó trả thù tàn khốc.

 

May mắn thay, ta đã học được một chút sự trầm ổn của Tuế An, biết bình tĩnh chờ đợi, chậm rãi hiểu rõ lòng mình.

 

Ta có ngưỡng mộ Tống Trí, nhưng chưa từng yêu hắn.

 

Vậy nên, khi cần rút lui, ta có thể thoải mái buông tay.

 

Ta mỉm cười.

 

"Ta sắp đi rồi. Chàng hãy bảo trọng."

 

Tống Trí bỗng hoảng hốt.

 

"Công chúa, nàng đừng quyết định vội như vậy. Mấy ngày nay, ta đã nhìn thấu lòng mình. Ta thật ra..."

 

"Là một kết luận sau khi so sánh sao?"

 

Sắc mặt hắn tái nhợt.

 

Ta rất thích điểm này ở hắn, nghe một hiểu mười.

 

"Ta từng có một tỷ tỷ, nàng thích những người xinh đẹp."

 

"Ta không phải đứa trẻ xinh đẹp nhất trong số những đứa trẻ, nhưng nàng ấy vẫn thích ta."

 

"Không phải vì ta là lựa chọn tốt nhất sau khi so sánh với những người khác."

 

"Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ta, nàng ấy đã đau lòng, thương xót ta, bị ta hấp dẫn."

 

"Ta nghĩ, đó mới là yêu. Điều ta muốn cũng chính là loại tình cảm như thế."

 

"Là hai người bị thu hút bởi đặc điểm của đối phương."

 

"Chứ không phải sau khi đem ra so sánh, rồi mới chọn ra một đối tượng phù hợp nhất."

 

"Ba năm qua, ta sống rất vui vẻ. Cảm ơn chàng."

 

"Sau này, núi cao đường xa. Hãy tự bảo trọng."

 

Ta vào cung bái kiến hoàng hậu.

 

Chuyện hòa ly ta vẫn phải tự mình nói rõ với bà.

 

Hơn nữa, ta muốn ra ngoài chu du thiên hạ, cũng cần báo trước một tiếng, tránh để phụ hoàng hiểu lầm ta có ý đồ gì khác.

 

Những năm gần đây, phụ hoàng bị các hoàng tử làm cho hao tâm tổn trí, tính đa nghi càng lúc càng nặng.

 

Ta luôn cảm thấy, những hoàng tử và công chúa còn ở lại kinh thành, sau này chắc chắn sẽ không dễ sống.

 

Hoàng hậu dù thân thể chưa khỏi hẳn, nhưng vẫn ra gặp ta.

 

Ánh mắt bà phức tạp vô cùng.

 

"Bọn trẻ trong hoàng tộc, không ngờ con lại là người sống yên ổn nhất."

Hồng Trần Vô Định

 

"Đó là nhờ mẫu hậu thương con."

 

"Hừ, nếu ta thật sự thương con, thì ta đã thương con ruột của mình trước rồi."

 

"Người là một mẫu thân tốt, cũng là một hoàng hậu tốt."

 

Bà lặng lẽ nhìn ta, không nói gì.

 

Rất lâu sau, bà chỉ thở dài.

 

"Đi đi, Tiểu Lục. Ta rất thích những thứ con viết. Sau này nhớ gửi thư cho ta thường xuyên."

 

Bà chuyển cho ta một số đồ vật.

 

Còn ta, như mọi lần, vẫn tặng bà một cuốn sách nhỏ.

 

Trong đó vẫn là những câu chuyện do ta viết.

 

Chỉ là vài năm nay, bút lực của ta đã tinh tế hơn, nội dung cũng sâu sắc hơn.

 

Lúc ta chuẩn bị rời đi, hoàng hậu đột nhiên hỏi ta.

 

"Con nghĩ thế nào về chuyện của thái tử?"

 

Ta ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn bà.

 

Nhưng bà vẫn kiên định nhìn ta, dường như thật sự muốn nghe ta nói.

 

"Thưa mẫu hậu, người là một hiền thê, một hoàng hậu tài giỏi."

 

"Trong tương lai, người sẽ là một thái hậu tốt."

 

"Không quan trọng sau này thế nào, trong lòng con, người vẫn mãi là một người rất tốt."

 

Hoàng hậu sững người.