Nàng dễ thương, nàng yếu đuối, nàng bối rối không biết phải làm sao, tất cả chỉ là một chiếc mặt nạ giả dối.
Còn ta, ta đã trở thành chính mình, không còn là nữ phụ ác độc.
Nhưng nàng thì chưa.
Nàng vẫn bị giam trong cái vỏ của “nữ chính”, mà chưa thực sự là chính mình, một Trấn An công chúa, nữ nhi của Trấn Quốc tướng quân, Lạc Khâm Tâm.
Một lúc lâu sau, Trấn An cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Sau một thoáng lung lay sắp đổ, khuôn mặt tái nhợt của nàng lại dâng lên một tia quật cường.
Khoảnh khắc đó, ta cảm thấy nàng chân thật hơn một chút, cuối cùng cũng giống một con người rồi.
Nàng nghẹn ngào, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh để nói rõ ràng.
"Tỷ tỷ không hiểu ta. Tỷ không có tư cách nói ta như vậy."
"Ta khóc trước mặt thái tử ca ca và nhị ca là vì ta thực sự coi họ là huynh trưởng. Họ cũng xem ta là muội muội, vậy nên tự nhiên sẽ bảo vệ ta."
"Hoàn toàn không phải như tỷ nghĩ, không phải là lợi dụng hay thao túng. Tình cảm giữa người với người là thật, không phải lúc nào cũng chỉ có tính toán."
"Ta kính trọng phụ hoàng và mẫu hậu, coi họ như cha mẹ ruột. Ta không muốn họ vì ta mà phiền lòng, nên ta không muốn làm phiền họ."
"Nhưng hôm nay, ta nhận ra ta đã sai rồi. Chính sự nhường nhịn của ta khiến tỷ coi thường ta."
"Ta sẽ xin họ ban hôn. Lục Kinh Hoài sẽ thuộc về ai, vẫn chưa biết được đâu. Đến lúc đó, tỷ đừng có khóc!"
"Hahahahahaha!"
Ta cười to thành tiếng.
Người được bảo vệ quá tốt, có lẽ đều sẽ như vậy.
"Đi đi, Trấn An."
"Trên đường nhớ nghĩ cho thật kỹ, tại sao người được ban hôn là ta, mà không phải là ngươi?"
"Mong rằng khi đó, ngươi vẫn còn đủ dũng khí để bước vào Khôn Ninh Cung và Dưỡng Tâm Điện."
"Đi thong thả, không tiễn."
Trấn An quay người bỏ đi ngay lập tức, nàng đi rất nhanh, hoàn toàn không phù hợp với tính cách bình thường của nàng.
Ta đứng đó, thưởng thức một chút rồi quay vào trong.
Tam hoàng tỷ đi sau ta, không ngừng chậc lưỡi.
"Tiểu Lục, muội thật là dám nói đấy. Muội không sợ sao?”
“Hậu cung này là thiên hạ của hoàng hậu nương nương, hôm nay muội quá liều lĩnh rồi. Các nương nương trong cung chắc cũng sẽ trách muội."
Ta nhìn tỷ ấy cười, càng nhìn càng thích.
"Tam tỷ, tỷ không sợ sao?"
Tam hoàng tỷ thản nhiên phất tay.
"Sợ gì chứ? Mẫu phi ta đâu phải người dễ bị bắt nạt."
Đây chính là sự tự tin từ nhà mẹ đẻ.
Ta rất hâm mộ tỷ ấy.
Ta bình tĩnh nói:
"Sau khi trách mắng xong, bọn họ cũng sẽ cảm ơn ta thôi. Con cháu họ sau này còn phải sống dưới tay thái tử. Biết rõ giới hạn của thái tử ở đâu, đối với họ cũng là một điều tốt."
Tam hoàng tỷ suy nghĩ một lát, rồi thở dài:
"Muội nói cũng đúng. Nhưng mà, tại sao thái tử lại sủng ái Trấn An đến mức này chứ?"
Ta im lặng.
Có lẽ đây chính là giá trị của "nam phụ si tình".
Một nam nhân dùng để làm nổi bật sức hút của nữ chính.
Bản chất mà nói, nam phụ cũng chỉ là một "đạo cụ" mà thôi, một đạo cụ cao cấp.
Cũng giống như Hà ma ma, một đạo cụ với chức năng "loa phát thanh".
Những gì ta muốn hoàng hậu nhìn thấy, nghe thấy—đã thành hiện thực.
Những chuyện còn lại, chỉ có thể phó mặc cho số phận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
13
Không bao lâu sau, hoàng hậu đến.
Lần cuối cùng bà đến Phúc Ninh Cung, ta mới bảy tuổi. Khi đó, bà đến xử lý ma ma của ta.
Lần này, bà mang theo cơn thịnh nộ, trong đôi mắt sáng như sao chứa đầy cơn giận ngút trời.
"Trấn An đã xông vào Dưỡng Tâm Điện, nói với bệ hạ rằng nàng cả đời này không muốn lấy chồng."
"Nàng nói không muốn chúng ta khó xử, cũng không muốn hy sinh hôn sự của ngươi, nên đã xin bệ hạ thu hồi thánh chỉ ban hôn của ngươi."
"Nàng tự nguyện từ bỏ tước hiệu công chúa, quay trở lại làm nữ nhi của Trấn Quốc tướng quân."
"Bây giờ, kết cục này ngươi vừa lòng chưa?"
Ta sững người.
Đúng là nữ chính mà.
Tốc độ trưởng thành nhanh thật.
Có lẽ nàng đã nghĩ thông suốt rồi.
Dù trên danh nghĩa mang tước hiệu công chúa, nhưng nàng không phải con ruột của phụ hoàng và mẫu hậu.
Về bản chất, nàng vẫn chỉ là nữ nhi của võ tướng, là nữ nhi nhà họ Lạc.
Hai gia tộc võ tướng tuyệt đối không thể kết thân.
Nếu nàng thực sự là công chúa, phụ hoàng chắc hẳn sẽ vui vẻ ban hôn.
Nhưng nàng không phải.
Đã không phải, vậy thì thà vứt bỏ cái danh hão, thoải mái mà làm chính mình.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra, như vậy cũng tốt.
Ta nghĩ sao, liền nói vậy.
Bốp.
Hoàng hậu tát thẳng vào mặt ta.
"Hỗn xược. Sao ngươi có thể vô tình vô nghĩa như vậy?"
Bà ta hẳn là đã bị chọc giận đến phát điên, không còn dáng vẻ đoan trang như thường ngày nữa.
Thật sự giống một người mẹ đáng thương, mất đi nữ nhi của mình.
"Mười mấy năm trước, mẫu phi ngươi đã hại bổn cung mất đi một đứa con gái."
"Hôm nay, ngươi lại khiến bổn cung mất đi một đứa con nữa."
"Bổn cung với ngươi có thù hận gì mà ngươi phải hại ta như thế?"
Hồng Trần Vô Định
Má ta có hơi rát, nhưng trong lòng ta lại vô cùng sảng khoái.
Cuối cùng cũng đợi được đến ngày này.
Cuối cùng cũng có thể nói rõ mọi chuyện.
Bọn họ lúc nào cũng nói ta là tội nhân.
Nhưng rốt cuộc ta đã phạm phải tội gì?
Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt bà ta, trong lòng trước nay chưa từng rõ ràng như vậy.
"Mẫu hậu, mẫu phi của nhi thần có tội, nhưng bà ấy đã lấy mạng đền mạng, nhi thần không thiếu người bất kỳ thứ gì."
"Nhi thần chưa từng được hưởng phúc của mẫu phi, thì cũng không đáng phải chịu tội thay cho bà."
"Nhi thần không có tội."
"Dù các người có nghĩ không thông, có chấp niệm không buông bỏ được, thì cũng không phải là lý do để định tội cho nhi thần."
"Cho dù sau này nhi thần có phạm tội, cũng nên giao cho Tông Nhân Phủ, Hình Bộ, Đại Lý Tự thẩm tra xét xử."
"Chứ không phải để người và thái tử lạm dụng tư hình, bịa đặt tội danh, coi thường luật pháp."
"Nếu thực sự muốn nhi thần chết, vậy không cần đợi đến lúc nhi thần trưởng thành rồi mới ra tay. Người nên g.i.ế.c nhi thần ngay khi nhi thần còn nhỏ, để nhi thần khỏi phải chịu đựng nhiều năm dày vò như thế này."