Nụ cười ấy khiến sắc mặt các nàng từ tươi rói hóa thành cứng đờ, thoáng hoảng sợ, rồi lập tức lại đeo lên chiếc mặt nạ giả vờ vui vẻ.
Cái quá trình ấy, thật thú vị.
“Công chúa sao lại nói thế, chúng thần nữ kính trọng người còn không kịp, sao dám bắt nạt?”
“Phải đấy, người là công chúa cơ mà…”
“Tránh ra.”
Khóe mắt ta quét tới, đúng lúc thấy Khang Lạc và Vệ Chiêu nhân lúc mọi người vây quanh ta mà len lén chui vào rừng cây nhỏ phía sau.
Ta có thể nhịn sao?
Ta đứng bật dậy, ánh mắt lạnh lùng quét qua các quý nữ trước mặt.
Mấy người kia lúng túng đứng dậy, nhưng vẫn không nhường đường.
Ta hiểu rồi…
Không chỉ cung nữ, thái giám trong cung biết ai mới là người thật sự được sủng ái, mà những thiên kim tiểu thư lanh lợi của kinh thành này cũng hiểu rõ không kém.
Việc phủ công chúa bị phong tỏa, chẳng khác nào một tín hiệu rõ ràng — ta, Triệu Tử Ngọc, chẳng được lòng phụ hoàng là mấy.
Mắt thấy sừng sắp đội lên đầu, ta một cước đá bay hai tiểu thư chắn đường.
Bàn ghế, chén đĩa vỡ loảng xoảng.
Tiệc sinh thần lập tức loạn một hồi.
Ta sải bước tiến về phía rừng cây.
Xa xa, trông thấy Khang Lạc đôi mắt đẫm lệ, mềm nhũn ngả vào lòng Vệ Chiêu.
Môi hai người đã kề sát, chỉ còn chút xíu là chạm được vào nhau.
Ta cúi xuống, nhặt một viên đá, ném thẳng vào miệng hai kẻ đang tình chàng ý thiếp.
“Á—!!!”
Vệ Chiêu ôm miệng đau đớn, viên đá trúng thẳng vào răng, hắn nhổ ra “phì phì” mấy cái, quay đầu trừng mắt.
Thấy là ta, hắn lập tức che chở Khang Lạc ra sau lưng, vẻ mặt kinh hoàng.
Đúng là một tên ngốc.
Ta từ tốn bước tới, bình tĩnh hỏi:
“Trước khi ra cửa, ngươi đã hứa với ta điều gì?”
Hồng Trần Vô Định
Vệ Chiêu đỏ mặt, không thốt nên lời.
Ta lại nhìn về phía Khang Lạc:
“Mẫu hậu… có biết chuyện này không?”
Khang Lạc sắc mặt trắng bệch, răng cắn nhẹ môi dưới, một dáng vẻ khiến người khác thương xót.
Ta nhìn Vệ Chiêu, lạnh nhạt:
“Nếu không muốn tiếp tục mất mặt, thì đi theo ta.”
Vệ Chiêu nghiến răng, nhưng không dám chống lại, hắn biết rõ thực lực của ta.
“Duẫn nhi, lòng ta như đá, không thể đổi thay. Trước kia ta vì e ngại gia thế nên không dám kháng chỉ, nhưng mấy hôm nay ta đã nghĩ thông rồi. Ta sẽ cầu xin bệ hạ cho ta và Tử Ngọc hòa ly. Dù bị đánh hay bị phạt, ta cũng nhận. Cả đời này, ta chỉ nhận mình yêu một mình nàng.”
Ánh mắt Khang Lạc bừng sáng:
“Tốt! Ta sẽ đi cầu mẫu hậu. Nếu mẫu hậu không đồng ý, ta… ta sẽ tuyệt thực, dùng cái c.h.ế.t để ép người! Ta không tin mẫu hậu lại không mềm lòng.”
Nàng nhìn ta, ánh mắt mang theo vẻ đắc ý, giống như kẻ thắng cuộc ngẩng đầu thị uy.
Phải rồi…
Ngay cả Khang Lạc cũng biết rõ, mẫu hậu sủng ái nàng hơn ta.
Ta chỉ đau một nhịp ngắn ngủi, rồi liền cười lên.
Sủng ái có nhiều loại.
Khang Lạc cho rằng sủng ái là được yêu chiều, được thỏa mãn, được mọi điều thuận theo.
Còn mẫu hậu sủng ái ta… là để ta sống sót, được ăn no mặc ấm, còn tình yêu và ý nguyện cá nhân — xếp sau nàng ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta vốn chẳng để tâm đến hai người họ.
Nhưng ngay trước mặt ta, mưu tính cách đối phó ta, thật sự coi ta là người c.h.ế.t rồi sao?
Ta nhẹ giọng:
“Vệ gia quả là nghiệp chướng, lại sinh ra ngươi cái đồ nghiệt duyên này. Ngươi nghĩ công chúa Đại Chu là cải ngoài chợ, muốn chọn là chọn à?”
Ta nhìn sang Khang Lạc, ánh mắt mỉa mai:
“Còn ngươi, có tin mẫu hậu sẽ bóp mồm ngươi ra đổ cháo vào không?”
11
Hai người bọn họ bị ta chọc đến mức câm lặng.
Ta ngoắc tay gọi Vệ Chiêu, ánh mắt sắc như kiếm.
Hắn tức nghẹn đến mức giận dữ quay người bỏ đi.
Ta quét mắt nhìn Khang Lạc, cũng lạnh nhạt xoay người rời khỏi.
Phía sau, Khang Lạc gào lên như phát điên:
“Triệu Tử Ngọc! Ta rốt cuộc đã đắc tội gì với ngươi?! Ngươi cứ nhắm vào ta làm gì?! Tại sao lại quay về?! Tại sao không ở trong chùa cả đời cho xong?!”
Ta: “…”
Thật hết sức vớ vẩn.
Nàng ta xứng được ta "nhắm vào" sao?
Ta bật cười.
“Cùng là công chúa, thì nên ngang hàng nhau; xét theo thứ tự, ta lớn hơn ngươi, ngươi nên gọi ta một tiếng ‘A tỷ’.”
“Ta vì nước cầu phúc mười tám năm, công lao không nhỏ.”
“Ngươi là công chúa ngồi hưởng yên vui, có tư cách gì mà nghĩ mình cao hơn ta một bậc?”