Đáng tiếc… con thỏ này lại biết làm nũng câu người.
Ta toàn thân ướt đẫm, ngẩng cao đầu rời đi một cách kiêu hãnh, để lại Vệ Chiêu rụt cổ theo sau, lặng lẽ không dám nói lời nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Về tới phủ công chúa, đầu ta choáng váng, gắng sức thay y phục rồi chẳng buồn động đậy thêm chút nào.
Vậy mà đúng lúc ấy, mẫu hậu lại truyền ta vào cung.
Bà nhất định là muốn hỏi chuyện xảy ra trong rừng cây, cũng có thể là muốn giúp Khang Lạc trút giận.
Ta là con người, cũng vừa mới rớt xuống nước, ta đâu phải mình đồng da sắt.
Trong lòng ngán ngẩm cực độ, thật chẳng muốn đi chút nào.
Thế nhưng, cung nữ truyền chỉ lại rất cứng rắn:
“Nếu công chúa thân thể không khỏe, thì càng nên vào cung để thái y xem mạch.”
…
“Được, ta đi.”
Ngồi trên xe ngựa, ta cắn răng chịu đựng cơn đau đầu, từng bước yếu ớt mà tiến vào Trường Ninh cung.
Không ngờ, bên trong đang cãi nhau long trời lở đất.
Mẫu hậu giận dữ quát lớn:
“Khang Lạc! Con hãy biết điều một chút! Vệ Chiêu đã là phò mã, là tỷ phu của con! Đừng làm ra những chuyện mất mặt như thế nữa!”
“Người mất mặt rõ ràng là Triệu Tử Ngọc! Nếu không phải vì ả, Vệ Chiêu bây giờ là của con! Là của con!”
Tiếng gào khóc xé ruột xé gan của Khang Lạc vang vọng khắp cung điện.
“Tóm lại chuyện đã qua rồi! Tất cả đã an bài, con đừng vọng tưởng nữa. Ta đã nhờ người xem mối cho con, chọn vài nam tử còn tốt hơn Vệ Chiêu nhiều lần!”
“Mẫu hậu! Con là người, không phải món đồ chơi! Người có nghe con nói không? Con chỉ cần A Chiêu, ngoài A Chiêu ra, ai tốt đến đâu con cũng không cần!”
Giọng nói ấy, lần đầu tiên ta thấy Khang Lạc thật sự có chút giống con người.
Thế nhưng, mẫu hậu lại cho nàng một cái bạt tai vang dội:
“Chát!”
“Xem ra con vẫn chưa tỉnh ngộ.”
“Với con người mà nói, sống mới là điều quan trọng nhất! Con đúng là ngu dốt đến cực điểm!”
Ta đứng bên ngoài, nghe thấy câu ấy… lại thấy bà đòi hỏi quá cao.
Ma maa yêu chiều cái sự trẻ con ngây thơ của Khang Lạc, nuôi lớn nàng thành một người vô pháp vô thiên, rồi đến khi nàng phạm sai lầm, lại trách nàng không biết điều.
Nếu thực sự muốn dạy bảo, sao không dạy từ đầu?
Bên trong rơi vào im lặng.
Nữ quan khẽ thở dài một hơi, sau đó mới lên tiếng:
“Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Trường An công chúa đã đến.”
Khang Lạc hất tung rèm, ánh mắt oán độc mà nhìn ta một cái, rồi chạy vụt ra ngoài.
Một đám cung nữ chạy theo phía sau, vừa đuổi vừa gọi:
“Công chúa, người vừa mới rơi xuống hồ, xin đừng chạy nhanh!”
Mắt mẫu hậu cũng dõi theo bóng Khang Lạc, mãi đến khi khuất hẳn, bà mới miễn cưỡng dời tầm mắt, ánh nhìn trở nên mỏi mệt, giọng nói khàn khàn:
“Con đến rồi à? Đỡ hơn chút nào chưa?”
“Đa tạ mẫu hậu quan tâm, nhi thần vẫn ổn.”
“Ừm…”
Mẫu hậu như người mất hồn, thần trí không yên.
Hồi lâu, bà mới lên tiếng, giọng trầm thấp:
“Khang Lạc là do mẫu hậu chiều hư… con đừng để trong lòng.”
Đầu ta đau như muốn nứt toác, khí huyết bốc lên, không kìm được liền thốt ra:
“Mẫu hậu vì sao không nói cho Khang Lạc biết dù không có nhi thần, người cũng sẽ không để nàng gả cho Vệ Chiêu?”
“…Gì cơ?”
Ánh mắt mẫu hậu lập tức hiện lên muôn vàn cảm xúc, vừa kinh ngạc vừa phức tạp, như thể lần đầu nhìn thấy ta.