Dù có chịu phạt trượng, cũng xem như giải được mối sầu tương tư.
Lời đồn nổi lên bốn phía.
Ta nghe mà chỉ thấy nhíu mày.
Quả nhiên, chuyện phong nguyệt bao giờ cũng là thứ truyền đi nhanh nhất.
Rõ ràng ta còn cho người tung ra nhiều tin đồn khác.
Nhưng chỉ riêng lời đồn này là được truyền bá rộng rãi nhất.
Đây chính là kinh nghiệm sống!
Lần sau muốn truyền gì, nhất định phải đính kèm một đoạn tình cảm nam nữ mới được.
Tuyết Linh khi nghe lời đồn ban đầu có chút hoảng hốt.
Có lẽ sợ Vệ Hà cho rằng chính nàng tung tin.
Nhưng rất nhanh, nàng đã bình tĩnh lại.
Sự tình đến nước này.
Nàng hiểu rõ, mình đã không còn đường lui.
Nói thẳng ra còn hơn, đây là lựa chọn tốt nhất.
Nếu Quảng Bình hầu phu nhân thật sự biết điều, nên sai người đến phủ công chúa để nói rõ thiệt hơn, rồi thuận lý thành chương, rước Tuyết Linh vào cửa.
Dù sao thì, dòm ngó công chúa và thanh mai trúc mã với cung nữ là hai tội khác nhau.
Tội thứ nhất, là dâm đồ cuồng vọng, không biết trời cao đất dày.
Tội thứ hai, lại có thể được tô vẽ thành chân tình si tình, thậm chí là một vị tình thánh.
Tuyết Linh ngẩng đầu chờ đợi.
Mấy ngày đó, tâm trạng nàng rõ ràng rất tốt.
Dù Sương Vi có những lời mỉa mai, nàng vẫn có thể bình thản đón nhận.
Nàng thản nhiên đem thư mình gửi cho Vệ Hà đưa cho ta xem.
Trong thư viết về chuyện xưa thuở nhỏ của hai người, cũng kể đến cảnh ngộ của nàng trong cung.
Nếu Vệ Hà thực lòng có ý, hẳn sẽ hiểu những lời lẽ kia.
Nàng đầy tự tin.
Hai má phơn phớt ửng hồng.
"Điện hạ, nô tỳ là người ích kỷ."
"Nhưng trong cung, nô tỳ thật sự không thể ở lại được nữa."
"Nô tỳ tìm đường lui cho bản thân, nhưng chưa từng có ý hại người."
"Nô tỳ chỉ học theo Hồng Nương, xin người thứ tội."
Hồng Nương à?
Đó là người giúp tiểu thư tư thông với thư sinh, phản chủ bán chủ đấy.