Hành Trình Công Chúa: Yểu Điều Thục An
Trước khi xuất hiện lời đồn "rình trộm công chúa", danh tiếng hắn rất tốt.
Không ít khuê nữ từng âm thầm động lòng.
Cho dù bây giờ lời đồn đã lan ra.
Nhưng cũng còn khối kẻ bán tín bán nghi.
Vậy thì ta nên thêm chút lửa, để "tin đồn" thành sự thật.
Ta cố ý đi về phía nơi không người.
Vệ Hà từ phía sau giả sơn bước ra, còn chưa đợi ta mở lời, hắn đã chắp tay hành lễ:
"Công chúa, tại hạ đến đây để xin lỗi người."
"Ngày ấy là tại hạ lỗ mãng, mạo phạm công chúa."
"Đều là lỗi của tại hạ, mong công chúa lượng thứ."
"Hôm nay bất đắc dĩ mới mạo muội chặn đường, chỉ là… tại hạ không biết nên mở lời thế nào để người tin tưởng."
Ồ.
Một màn "*dục cầm cố tung" diễn rất khá đấy.
(*dục cầm cố tung: Muốn bắt thì thả, lùi để tiến)
Ta tròn mắt, thuận miệng hỏi:
"Chuyện gì vậy? Cứ nói, bổn cung nghe."
Hắn lộ ra vẻ muốn nói lại thôi, như mang nặng tâm sự.
【Làm sao nói cho công chúa biết Đoan vương đã dùng tà vật nguyền rủa Thái tử đây?】
【Nếu nói, công chúa có cho là ta ly gián không?】
【Nhưng nếu không nói, lương tâm ta không yên.】
【Chỉ mong công chúa tin ta, đừng phụ tấm chân tình này.】
Hắn như lấy hết dũng khí, trang trọng nói:
"Điện hạ, tại hạ vô tình biết được một chuyện bí mật."
"Phủ Đoan vương dường như đang cất giữ vật cấm."
"Tại hạ không cách nào tiếp cận được Thái tử điện hạ, chỉ có thể nhờ công chúa chuyển lời."
"Xin công chúa nhất định tin tưởng tại hạ."
Hắn khom lưng, cúi sâu, trông vô cùng chân thành.
Trong mộng.
Cũng có một đoạn như vậy.
Vệ Hà dẫn ta điều tra Đoan vương.
Ta quả thực đi tra và đúng là có chuyện.
Nhưng đến lúc dẫn người tới bắt, chứng cứ lại không cánh mà bay.
Cuối cùng, ta tự giận mình "đánh rắn động cỏ".
Phụ hoàng cho rằng ta vu oan Đoan vương, nổi giận lôi đình.
Thái tử ca ca ra sức cầu xin cho ta.
Còn Đoan vương lại như kẻ bị oan uổng, diễn đến cùng, chiếm trọn lòng tin của phụ hoàng.
Hai người đó, đúng là một ván cờ phối hợp không thể chê.
Ta nhìn hắn sâu sắc.
"Vệ nhị công tử, ngươi lại đây gần một chút."
"Bổn cung còn vài chi tiết, muốn hỏi rõ."
Hắn mỉm cười bước tới.
Ta bất ngờ giơ chân, một cước đá hắn rơi xuống hồ.
"Ùm!" — tiếng rơi nước vang lên, làm bầy chim gần đó giật mình bay loạn.
Mọi người cũng hoảng hốt nhìn sang.
Vệ Hà biết bơi, loạng choạng bơi lên bờ, chật vật vô cùng.
Ta sai người mang một cây sào dài, không ngừng đẩy hắn chìm xuống lại.
Lẽ ra nên để thị vệ nhảy xuống, ấn đầu hắn xuống nước, ép hắn uống vài ngụm.
Nhưng thời tiết lạnh giá thế này, chẳng nỡ để các thị vệ trung thành vì ta mà nhiễm lạnh.
Tính ra là ta còn nương tay với hắn đấy.
Mọi người xung quanh sửng sốt vội chạy đến.
Quảng Bình hầu phu nhân luống cuống đến phát hoảng.
Bà ta lớn tiếng ngăn ta:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Vĩnh Khang công chúa, sao người lại làm vậy?"
"Dù con trai ta có mạo phạm công chúa, cũng không thể bị người hành hạ đến mức này!"
"Người làm như thế, có xứng đáng với ân sủng của Thánh thượng? Có xứng với danh tiết trong sạch của hoàng hậu nương nương không?"
9
Bà ta thực lòng yêu Vệ Hà sâu đậm.
Thậm chí đến tội tội phạm thượng cũng chẳng màng.
Một tấm lòng "mẫu thân yêu con" như vậy…
Chỉ tiếc là đặt nhầm chỗ.
Ta khẽ giơ tay, nhàn nhạt nói:
"Đem những lời vừa rồi Vệ nhị công tử nói với bổn cung, lặp lại rõ ràng cho Quảng Bình hầu phu nhân nghe."
Hồng Trần Vô Định
"Nói to lên một chút, miễn cho thiên hạ nghĩ bổn cung là kẻ ngang ngược vô lý."
Dưới sự chỉ huy của Sương Vi.
Hơn mười cung nữ xếp hàng một dãy, đồng thanh hô lớn:
"Vệ nhị công tử nói với công chúa, phủ Đoan vương cất giữ vật cấm, dùng để nguyền rủa Thái tử điện hạ!"
"Vệ nhị công tử nói với công chúa, phủ Đoan vương cất giữ vật cấm, dùng để nguyền rủa Thái tử điện hạ!"
"Vệ nhị công tử nói với công chúa…"
Các cung nữ cứ thế lặp đi lặp lại.
Tiếng hô vang vọng giữa trời xuân.
Lũ chim trên cây bị kinh động mà bay tán loạn.
Hoa trên cành cũng bị gió thổi rụng rơi tả tơi.
Ta thấy lòng thật sảng khoái.
Mọi âm mưu, đều nên bị phơi bày dưới ánh mặt trời.
Quảng Bình hầu phu nhân sắc mặt cứng ngắc.
Bà ta như suy sụp, gào lên:
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!"
"Con ta làm sao có thể nói ra những lời như vậy?"
"Công chúa, chuyện này ắt có hiểu lầm!"
"Xin công chúa rộng lòng, cho con ta lên trước đã!"
"Nếu thực là lỗi của nó, thần phụ sẽ đích thân dắt nó đến trước mặt công chúa xin tội!"
Một mặt lấy lời nhẹ nhàng dỗ dành ta, một mặt lại quay sang mắng Vệ Tiêu thậm tệ:
"Ngươi mù rồi sao?"
"Còn không mau xuống cứu đệ đệ ngươi, chẳng lẽ trơ mắt nhìn nó c.h.ế.t đuối à?"
Thật là… "vô tư" đến tận cùng.
Vì một đứa con của thiếp, mà chẳng thèm đoái hoài đến đứa con do chính mình sinh ra.
Trời lạnh thế này, vịt còn ngại lội nước.
Người mà xuống e là cũng sinh bệnh.
Vệ Tiêu mặt trắng bệch.
Thế nhưng, hắn vẫn bước đến bên hồ.
Nhưng thay vì nhảy xuống, hắn lại quay người, quỳ xuống bờ.
"Mẫu thân, nếu đệ đệ thực sự đã nói ra những lời ấy, vậy thì nó đáng bị trừng phạt."
"Nó ly gián huynh đệ giữa Thái tử và Đoan vương, bôi nhọ Đoan vương điện hạ, chẳng màng đến thanh danh của hầu phủ."
"Công chúa trừng phạt nó là hợp lẽ."
"Công chúa nhân hậu, sẽ không lấy mạng nó."
"Mẫu thân, nếu người thật lòng thương đệ ấy, thì nên để đệ ấy chịu hình phạt này."
Quảng Bình hầu phu nhân trợn tròn mắt, giận dữ đến mức cả mặt đỏ bừng.
"Đồ nghiệt súc! Sao ta lại sinh ra một đứa con vô tình vô nghĩa như ngươi chứ!"
Mắng nặng thật đấy.
Bà ta có biết không, lời ấy mà truyền ra ngoài…
Chỉ e cả đời Vệ Tiêu không ngóc đầu nổi.
Ngay cả đường quan lộ cũng tan thành mây khói.
Đúng lúc đó — "Ùm!" một tiếng vang lên.
Một bóng người lao nhanh xuống hồ, bơi thẳng về phía Vệ Hà.
Là Tuyết Linh.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com