Ngày phủ Vĩnh Gia Hầu bị xét nhà hôm ấy, mẫu thân ta dẫn ta đến chợ rau xem xử tử.
Khi đao phủ vung đao c.h.é.m lên cổ Vĩnh Gia Hầu, mẫu thân ta đã khóc, khóc rất thương tâm.
Bà ấy nói đó là cái kết cho Vĩnh Gia Hầu vì đã bội bạc.
"Vĩnh Gia Hầu là một người lương thiện, sao lại gặp loại tai ương này?"
"Người tốt không có báo đáp tốt, thật không có lẽ trời mà.”
"Đáng tiếc cho các nữ quyến Hầu phủ phải bị cho vào nô tịch bán đi, thân thể ngọc ngà của bọn họ như vậy sao có thể chịu nổi đây?"
"Ta nghe nói, những tội nô bị bán đi nếu may mắn thì được gia đình giàu có mua về làm nô tì, còn không may mắn thì bị bán vào chốn trăng hoa để người ta chà đạp.”
"Ôi, đám nữ quyến Hầu phủ e là khó mà sống lâu nổi.”
Đám đông tản đi, m.á.u chảy thành sông.
Hầu phủ phạm tội lớn bị diệt môn, các chi phụ của Hầu phủ cũng không dám đến thu thi thể, sau ba ngày phơi nắng, quan phủ dùng một tấm chiếu cỏ cuốn lại rồi ném ra bãi tha ma.
Khi mẫu thân ta đưa phu nhân và tiểu thư Hầu phủ về, cả hai đều mặc quần áo thô, không có bất kỳ món trang sức nào.
Ta nhìn chằm chằm vào hai người họ.
Không còn lụa là gấm vóc, họ không còn là quý nhân cao cao tại thượng nữa, ta và họ chẳng còn gì khác biệt.
Mẫu thân ta nói họ đã chịu đói rất lâu rồi, bảo ta mau đi nấu một ít hoành thánh.
Thịt heo vừa mua ở chợ sáng nay băm thành nhân, rau tể thái hái trên đồi, thêm một chút hẹ để tăng vị thơm ngon, khi bát hoành thánh nóng hổi được bưng lên, ta suýt nữa chảy nước dãi.
Loại hoành thánh ngon như vậy, cho tới bây giờ mẫu thân ta chưa từng cho ta ăn.
Hai người họ quả thật đã đói đến cực điểm, ăn hết năm mươi cái hoành thánh.
Ta bẻ ngón tay ra tính.
Một bát hoành thánh mười cái, tám văn tiền.
Năm mươi cái hoành thánh là năm bát, bốn mươi văn tiền.
Tháng trước, cơn đau lưng của mẫu thân ta tái phát, đau đến nỗi không thể đứng thẳng, đại phu ở đầu làng nói chỉ cần hai thang thuốc hai mươi văn là sẽ khỏi.
Mẫu thân ta còn không nỡ.
---
Căn phòng ta và mẫu thân ta sống, nhỏ đến nỗi không thể xoay người, vậy mà để cho phu nhân và tiểu thư Hầu phủ sống được thoải mái, bà ấy đã hào phóng thuê một căn nhà ở phía tây thành.
Không chỉ có hai gian phòng sáng sủa.
Mà còn có một nhà bếp rộng rãi, ta rất vui, vì từ nay không phải chịu lạnh để làm hoành thánh nữa.
"Phương nương, ngươi làm như vậy khiến mặt mũi ta thực sự rất xấu hổ. Vốn là ta có lỗi với ngươi, sao ngươi lại tiêu hết nửa đời tích cóp... Ta và Lệnh Nghi chỉ cần một nơi để che gió đụt mưa là đủ rồi.”
"Liên nhi nhà ngươi sắp cập kê rồi, hãy giữ lại bạc để làm của hồi môn cho con bé đi.”
Phu nhân Hầu phủ dùng khăn tay che đi giọt lệ ở khóe mắt, xấu hổ đến mức không dám nhìn mẫu thân ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Quá khứ kia đã qua nhiều năm, ta đã sớm không còn nhớ nữa. Huống hồ, con người ai cũng muốn vươn lên, trong tình cảnh lúc đó, ngươi dốc hết sức mình để leo lên cành cao là lẽ thường tình.”
"Nếu không phải ta không xinh đẹp bằng ngươi, thì để ngươi gả vào Hầu phủ sẽ ổn thỏa hơn. Nếu đổi lại là ta, chỉ sẽ còn tàn nhẫn hơn cả ngươi.”
Mẫu thân ta vừa trải giường cho phu nhân Hầu phủ, vừa dùng giọng điệu bình thản nhất để nói.
Lưng bà ấy bị đau dữ dội, ta vội vàng tiến lên giúp đỡ.
"Phương nương, nếu ngươi không chê, ta đi bán hoành thánh cùng với ngươi nhé.”
Ta trêu chọc, "Phu nhân vốn sống trong nhung lụa, liệu giờ Dần có dậy nổi không? Lại không sợ bị các phu nhân trước kia từng bợ đỡ bà nhìn thấy sao?”
Phu nhân Hầu phủ khẽ cười một tiếng, "Nhìn thấy thì lại thế nào? Chẳng lẽ họ châm chọc ta vài câu thì ta phải đi c.h.ế.t sao? Khó khăn đến mấy cũng không thể khó khăn hơn việc Hầu phủ bị tịch thu gia sản, trơ mắt nhìn phu quân c.h.ế.t oan uổng mà bất lực được?”
Ta thật sự không ngờ phu nhân Hầu phủ lại có thể thống suốt được như thế.
"Tên thật của ta là Tống Tuệ Chiêu, ngươi cứ gọi ta là Tuệ di đi.” Vừa nói, bà ta vừa chỉ vào Lý tiểu thư, "Gọi con bé là Lệnh Nghi tỷ tỷ là được rồi.”
Tống?
Hóa ra phu nhân Hầu phủ và mẫu thân ta cùng họ.
Tuệ Chiêu.
Mỗi bước mỗi xa
Tuệ Phương.
Ta nhìn kỹ hai người, quả thật giữa hai hàng lông mày có vài phần giống nhau.
Chẳng lẽ họ là tỷ muội?
Nhưng nếu là tỷ muội, vì sao một người là phu nhân Hầu phủ tôn quý, một người là tiểu thương buôn bán hèn mọn? Những năm nay, cũng chưa từng thấy họ gặp mặt.
Cũng chỉ có Lệnh Nghi tỷ tỷ thường xuyên đến quầy hoành thánh.
Mỗi lần nàng ta đến, mẫu thân ta đều vừa vui mừng vì nàng ta cuối cùng cũng đến, lại vừa lo lắng sợ đối đãi không chu đáo với nàng ta.
Vỏ mỏng nhất, nhân nhiều nhất. Khi hoành thánh nóng hổi vừa ra lò, hành lá và tôm khô cũng nhiều hơn người khác, đôi khi còn có thêm một quả trứng chần vàng ươm.
Ta rất thèm, cũng xin mẫu thân cho ăn, nhưng lần nào mẫu thân cũng im lặng không nói gì, đôi khi còn trốn đi lau nước mắt.
Sợ hãi đến nỗi sau này ta không dám hỏi nữa.
Lần này sự tò mò quá lớn, ta thực sự không nhịn được nên đã hỏi mẫu thân ta.
Bà ấy gõ nhẹ vào đầu ta, "Nhanh đi ngủ đi, giờ Dần còn phải dậy làm hoành thánh đấy.”
Ban đêm, ta bị tiếng khóc kìm nén của mẫu thân đánh thức. Bà ấy quay lưng lại với ta, bờ vai run lên, khóc rất lâu rất lâu.
Ta nhắm chặt mắt, không muốn bị bà ấy phát hiện.
Trước khi ngủ, ta nhớ lại rất lâu về trước, ta đã tìm thấy một lá thư trong chiếc hộp trang điểm cũ nát của mẫu thân.
Trong thư gọi mẫu thân là "Phương nương yêu quý của ta.”
Ký tên là Thanh Hòa.
Hôm nay ta đã hỏi thăm Lệnh Nghi tỷ tỷ, phụ thân nàng ta là Vĩnh Gia Hầu Tiết Nguyên Gia, tự là Thanh Hòa.