Vào giờ Dần, Tuệ di quả thật đã dậy.
Bà ta thương Lệnh Nghi tỷ tỷ, nên nói với mẫu thân ta, "Lệnh Nghi con bé... Con bé chưa từng chịu khổ, nhất thời chưa thích nghi được, hãy cho con bé thêm thời gian. Sau một thời gian, con bé chắc chắn sẽ dậy được.”
Mẫu thân ta nhào bột, "Không sao cả.”
Tuệ di biết ơn cảm tạ, rồi xắn tay áo lên, đẩy ta sang một bên và bắt đầu nêm nhân hoành thánh.
Động tác có vẻ lạ lẫm, nhưng những thứ cần cho và không nên cho, bà ta đều biết hết.
Ngay cả bí quyết độc nhất của mẫu thân ta là cho một chút hẹ và tóp mỡ để tăng vị thơm ngon, bà ta cũng biết.
Ta có chút hoảng hốt.
Cứ cảm thấy, mối quan hệ giữa mẫu thân ta và Tuệ di không hề đơn giản. Đặc biệt là giữa hai người có một cảm giác xa cách quen thuộc bao trùm....
Đến giờ Mão ba khắc, đã đến lúc dọn quầy, Tuệ di chuẩn bị đi gọi Lệnh Nghi tỷ tỷ dậy, nhưng bị mẫu thân ta ngăn lại, "Để con bé ngủ thêm một chút đi, một mình Liên nhi là đủ rồi.”
Trong lòng ta có chút tủi thân.
Từ khi có trí nhớ, ta đã phải đứng trên chiếc ghế đẩu để nấu hoành thánh, dù ta còn chưa cao bằng cái bếp.
Chiếc giỏ đi hái rau dại trên núi rất nặng, đè vai ta đau rất lâu, vậy mà mỗi lần sau cơn mưa, sớm sửa ta đã phải leo lên núi.
Vì một mình mẫu thân không thể làm xuể, ta cũng không muốn bà ấy vất vả như vậy.
Bà ấy tựa như rất yêu tiền.
Ta muốn bà ấy kiếm thật nhiều tiền, bà ấy vui thì ta cũng vui.
Nhưng mẫu thân... dường như không để ý tới.
Đối với Lệnh Nghi tỷ tỷ, bà ấy luôn tốt hơn ta gấp trăm ngàn lần.
---
Để chuộc Tuệ di và Lệnh Nghi tỷ tỷ về, mẫu thân ta đã tiêu sạch tất cả tiền tiết kiệm.
Thế nhưng, sau khi bán hàng xong, bà ấy vẫn tiêu một lượng bạc để mua một chiếc trâm cài tóc hình hoa ngọc lan.
Ta đột nhiên vui mừng, "Mẫu thân, con thích hoa nghênh xuân.”
Mẫu thân trả tiền, cẩn thận cất chiếc trâm đi, và nói với ta, "Một nha đầu thối như con cần gì trâm cài tóc, cái này là mua cho Lệnh Nghi tỷ tỷ của con.”
Lòng ta nặng trĩu, ấm ức cãi lại, "Tại sao con lại không thể có? Rốt cuộc con là nữ nhi của người, hay Lệnh Nghi tỷ tỷ mới là nữ nhi của người!
Thấy ta rơi lệ, Tuệ di vội vàng khuyên mẫu thân ta, "Liên nhi mười lăm tuổi rồi, đã là đại cô nương rồi, cái này cứ cho nàng ây đi. Hơn nữa, Lệnh Nghi bây giờ cũng không cần đến chiếc trâm cài tóc đẹp như vậy, cho con bé cũng vô dụng.”
Trong lòng ta điên cuồng gật đầu.
Đúng rồi đúng rồi, Lệnh Nghi tỷ tỷ là đích nữ Hầu phủ, thứ tốt gì mà nàng ta chưa từng thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thèm chiếc trâm cài tóc trị giá một lượng bạc này mới là lạ.
Không đợi mẫu thân ta từ chối, ta đã giật lấy chiếc trâm, trả lại cho chủ cửa hàng và đổi lấy chiếc trâm hoa nghênh xuân mà ta thích.
Mẫu thân ta tức giận dậm chân, "Ngươi là cái thá gì mà dám so sánh với Lệnh Nghi! Nàng ấy là phượng hoàng trên trời, còn ngươi là quạ dưới đất, ngươi có biết hai người khác nhau một trời một vực không hả?”
Ta vừa giận vừa tủi thân, khóc càng dữ dội hơn.
"Con chỉ là không hiểu, tại sao người luôn đối xử với Lệnh Nghi tỷ tỷ tốt hơn đối với con! Từ nhỏ đến lớn con mỗi ngày đều giúp người dọn quầy bán hoành thánh, nhưng người chưa bao giờ làm cho con một quả trứng nào! Hơn nữa, mỗi lần người đều chọn những cái hoành thánh thừa của khách để cho con ăn!”
"Đừng tưởng con không biết, trước kia Lệnh Nghi tỷ tỷ chỉ cần hơn nửa tháng không đến ăn hoành thánh là người đã mất hồn mất vía rô. Rất nhiều lần người làm sai nhân hoành thánh, rồi lại bắt con ăn!”
"Mẫu thân, người còn nhớ sinh nhật của con không?”
Người qua lại trên phố đều bị tiếng gào thét của ta thu hút, chỉ trỏ vào mẫu thân ta.
Mẫu thân ta không chịu nổi sự xấu hổ, vặn tai ta kéo về.
Tuệ di trầm tư đi theo sát phía sau, ta đoán chắc chắn bà ta cũng giống ta, hoài nghi mẫu thân ta rồi.
---
Không đợi ta điều tra cho rõ, kinh thành đã đổi chủ.
Thất Vương gia mưu nghịch bức cung, g.i.ế.c c.h.ế.t cả Hoàng thượng và Thái tử trong điện Cần Chính, sau đó lên ngôi làm Hoàng đế.
Lúc đầu, Vĩnh Gia Hầu đã phải chịu tai họa diệt môn, cũng chỉ vì đã buộc tội Thất Vương gia này.
Tuệ di lo lắng Tân đế lên ngôi sẽ thanh trừng các nữ quyến Hầu phủ, thế là chuẩn bị ngay trong đêm dẫn Lệnh Nghi tỷ tỷ trốn xuống phía nam, để tránh mối tai họa.
"Hai mẫu nữ các ngươi cả đời sống trong nhung lụa, làm sao biết được nỗi khổ của cuộc sống tha hương, chỉ cần một chút bất cẩn cũng có thể c.h.ế.t trên đường. Ta sẽ dẫn Liên nhi đi cùng hai người, trên đường đi có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Tuệ di thấy không ổn, "Tại sao phải liên lụy hai người? Phương nương, đời này ta có lỗi với ngươi, là ta đã chiếm lấy thân phận của ngươi, cướp lương duyên của ngươi, hưởng vinh hoa phú quý của ngươi.”
"Ta không thể liên lụy đến tính mạng của ngươi nữa, nếu có kiếp sau... nếu có kiếp sau, ta sẽ làm trâu làm ngựa để đền đáp ngươi.”
Mỗi bước mỗi xa
Tuệ di nhân lúc trời tối, dẫn Lệnh Nghi tỷ tỷ rời đi.
Mẫu thân ta ngồi ở hành lang rất lâu, ta không biết bà ấy đang hồi tưởng lại chuyện gì, nhưng ta biết ta không thể rời đi.
A Thành ca ở tiệm trái cây phía tây thành đã hứa, đợi ta cập kê, hắn sẽ đến chỗ mẫu thân cầu hôn ta.
Nếu ta đi, sẽ không bao giờ gặp lại A Thành ca nữa.
"Liên nhi.”
Mẫu thân ta đột nhiên đứng dậy, bà ấy nhìn chằm chằm vào ta, khiến ta có chút hoảng sợ.
Cứ cảm thấy, bà ấy giống như sắp nói với ta một chuyện rất quan trọng.
"Mẫu thân... sao, sao vậy?”