Một ngày đầu xuân nào đó, Đại Phúc ca vội vàng chạy đến, hối thúc ta mau thu dọn hành lý.
"Yến Vương đã tập hợp mười vạn binh mã, một đường lên phía bắc cần vương, chỉ vài ngày nữa là sẽ đánh đến Linh Châu. Ta nghe nói Yến Vương thích tàn sát dân trong thành, hai người mau đi đi.”
"Ta ở đây có hai mươi lượng bạc, là số tiền tích cóp cả đời của ta, vốn là để dành làm của hồi môn cho muội muội ta. Bây giờ cũng không dùng đến nữa, Liên muội tử, muội hãy cầm lấy đi.”
"Lê nhi, hãy đi theo tỷ tỷ của muội mà sống tốt, có thể sống được ngày nào hay ngày đó!”
Đại Phúc dặn dò xong, không đợi ta phản đối, hắn ta đã dùng mọi cách, cúi lưng dập đầu người khác, lại dùng bạc để thông quan.
Mỗi bước mỗi xa
Cuối cùng cũng đưa ta và Lê nhi ra khỏi thành trong đêm.
Ta nắm lấy cánh tay của Đại Phúc ca, cầu xin, "Đại Phúc ca, huynh đi cùng bọn ta đi.”
Ở lại Linh Châu, chỉ có một con đường chết.
"Ta không thể đi, ta phải ở Linh Châu đợi muội muội ta, lỡ đâu muội ấy quay về mà không tìm thấy ta, nhất định sẽ sợ hãi.”
Đại Phúc ca đi ba bước lại ngoái đầu nhìn lại, rồi lại như hạ quyết tâm nào đó, quay lại, "Liên muội tử, chuyện đến nước này ta cũng không muốn giấu muội nữa. Ta đã hỏi thăm qua, A Thành vẫn chưa chết.”
Ta đột nhiên mở to mắt, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, "A Thành ca chưa chết? Vậy bây giờ chàng ấy ở đâu?”
Nước mắt tuôn trào, niềm vui tràn ngập cả lồng ngực.
"Ta biết A Thành ca sẽ không bỏ rơi ta mà.”
"Đại Phúc ca, huynh mau nói đi, A Thành ca bây giờ đang ở đâu?”
Đại Phúc ca ngăn ta lại khi ta định xuống xe, tàn nhẫn nói, "Hắn đã được Yến Vương cứu đi rồi, là một trong những tướng lĩnh đắc lực dưới trướng của hắn ta.”
"Ba thành Già Nam, chính là do hắn ra lệnh.”
Toàn thân ta run rẩy dữ dội, không tin những gì Đại Phúc nói.
Yến Vương bắc tiến. Đã đồ sát mười vạn dân thường ở ba thành Già Nam.
Thi thể nằm la liệt khắp nơi, m.á.u chảy thành sông.
Ai cũng nói vị chủ soái ra lệnh đó là người điên cuồng mất hết nhân tính, sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng. Ta và Lê nhi còn cùng nhau nguyền rủa vị chủ soái bạo tàn vô đạo đó... Làm sao có thể là A Thành ca được chứ?
Hơn nữa, A Thành ca mới đi chưa đầy ba tháng, làm sao hắn có thể nhanh chóng trở thành tướng lĩnh đắc lực của Yến Vương được?
"Hơn nữa, hắn sắp thành thân với Vân Gia quận chúa, muội muội của Yến Vương, Vân Gia quận chúa lại là một người không dễ chọc vào, nếu nàng ta biết muội và A Thành có ước hẹn đầu bạc, nhất định sẽ không tha cho muội đâu.”
Ta không dám tin vào tai mình.
A Thành ca hắn sẽ không thay lòng đổi dạ.
Hắn để cứu ta, đã lấy ra bí quyết tổ truyền, lại dùng hết tiền tiết kiệm để hối lộ lính gác Thiên lao, đưa thuốc vào, khiến Chu thị trông giống hệt như bị nhiễm đậu mùa.
Sau khi bọn ta bị chôn sống, lại cứu bọn ta.
Hắn làm sao có thể phụ ta được.
Lệ rơi hai hàng, lồng n.g.ự.c nghẹn lại, một cơn đau nghẹt thở ngay lập tức giày vò ta đến mất lý trí, ta muốn đi tìm A Thành ca để hỏi cho ra lẽ.
Lê nhi ôm chặt cứng lấy ta, "Tỷ tỷ, tỷ sẽ c.h.ế.t đấy.”
"A Thành ca sẽ không g.i.ế.c ta, bọn ta... bọn ta tâm đầu ý hợp, bọn ta đã thành thân rồi, chàng ấy nói đợi loạn thế kết thúc bọn ta sẽ sinh vài đứa con....”
Ta theo bản năng vuốt ve bụng mình, được che khuất bởi y phục rộng rãi.
Nước mắt tuôn rơi càng dữ dội hơn.
"Chàng ấy đã cưới ta rồi, sẽ không cưới người khác, càng sẽ không g.i.ế.c ta.”
"Chàng ấy nhất định có nỗi khổ tâm nào đó, ta phải đi hỏi cho rõ.”
Ta cố gắng giãy dụa thoát ra.
Đại Phúc ca cũng ngăn ta lại, hắn ta nói, "Nếu hắn có nỗi khổ tâm, vậy muội tùy tiện đến đó chẳng phải sẽ hại hắn sao? Liên muội tử, nghe ta một câu, mau đi chạy trốn đi.”
Sẽ hại A Thành ca ư?
Câu nói này như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào đầu ta, khiến ta bình tĩnh lại vài phần.
"Đúng vậy, ta không thể hại chàng ấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tỷ tỷ, đợi A Thành ca hoàn thành việc của huynh ấy, nhất định sẽ đến tìm tỷ.”
Ta mờ mịt vô thố, "Trời đất rộng lớn, chàng ấy sẽ tìm ta ở đâu đây?”
"Kim Lăng! Đúng rồi, chúng ta đi Kim Lăng! A Thành ca đã nói chàng ấy có bà con xa ở Kim Lăng làm ăn, mặc dù tình hình hỗn loạn, ta cũng không quen biết bà con xa của chàng ấy, nhưng chỉ cần ta đợi chàng ấy ở Kim Lăng, chàng ấy nhất định sẽ đến tìm ta.”
Lê nhi an ủi ta, "Chúng ta sẽ đi Kim Lăng, chúng ta đợi A Thành ca ở Kim Lăng, huynh ấy nhất định sẽ đến tìm tỷ tỷ.”
---
Giá vé thuyền qua sông đã tăng lên.
Từ mười lượng một người, biến thành một trăm lượng.
Trong cái thế đạo này, ai còn có thể lấy ra nhiều tiền như vậy chứ?
Những người kinh doanh thuyền bè dựa vào một chư hầu nào đó, để phát tài trong lúc nước nhà gặp nạn, gieo gió gặt bão.
Khi bọn ta đến bến, vừa hay gặp lúc bạo động. Một lượng lớn người dân chạy nạn tràn lên, đập c.h.ế.t những người kinh doanh thuyền bè, chiếm quyền kiểm soát thuyền.
Ta và Lê nhi trong lúc hỗn loạn đã chen lấn được lên thuyền.
Chiếc thuyền vốn chỉ có thể chứa được một trăm người, giờ đây lại có gần một ngàn người chen chúc.
Chiếc thuyền chao đảo, hướng về phía Kim Lăng.
Có lẽ vì chiến loạn, đường đi vốn chỉ mất năm ngày để đến Kim Lăng, nhưng đã trôi qua bảy ngày mà vẫn chưa đến nơi.
Lúc này, lương khô trên người bọn ta đã không còn nhiều.
Không chỉ bọn ta, mà những người khác cũng gần như không còn đồ ăn.
Đói khát, là thứ có thể kích thích mặt tối nhất của nhân tính.
Để lấp đầy bụng, người ta làm những việc tàn bạo đến mất hết lương tâm.
Những kẻ tàn ác bắt đầu cướp thức ăn của người khác, cướp không được thì g.i.ế.c người, ăn thịt người sống.
Lê nhi đã sợ đến run rẩy, muội ấy trốn trong lòng ta không dám nói một lời nào.
Ta cũng sợ, rất sợ rất sợ.
Chỉ thấy một bàn tay, một gã nam nhân vạm vỡ với khóe miệng dính đầy máu, ánh mắt dâm đãng tiến về phía hai tỷ muội bọn ta.
No ấm sinh dâm dục.
Mặc dù ta và Lê nhi đã cải trang, nhưng vẫn không thể thoát được.
Nếu không thể thoát, thì chỉ có thể nghĩ cách giảm bớt đau khổ.
Ít nhất... ta nhìn Lê nhi còn non nớt.
Muội ấy ngẩng đầu lên, rụt rè nhìn ta, đôi mắt hạnh đầy rẫy sự sợ hãi.
Ta nhắm mắt lại, dứt khoát đẩy Lê nhi ra, mỉm cười quyến rũ đi về phía gã nam nhân, "Đại ca, tiểu muội đến hầu hạ ngươi.”
Gã vạm vỡ cười tít mắt, lôi ta vào một góc, hưng phấn xé toạc quần áo của ta.
Khoảnh khắc bị xâm nhập, ta đau đến nỗi nước mắt tuôn rơi.
Đau đớn, thấm vào tận xương tủy.
Bao vây đến kín kẽ, sống c.h.ế.t túm lấy ta, kéo ta tiến vào địa ngục.
Cho đến khi, ta cảm thấy có thứ gì đó tuột khỏi cơ thể mình.
Đôi mắt bị nước mắt không ngừng tuôn rơi làm mờ đi.
A Thành ca, xin lỗi.
Con của chúng ta, ta đã không thể bảo vệ được.
Ít nhất, ta đã bảo vệ được Lê nhi, đã bảo vệ được tính mạng của ta.
Sự trong sạch, trong loạn thế này chẳng đáng một xu.
Còn sống sót, mới có cơ hội vượt qua gian nan, nhìn thấy thái bình thịnh thế.