Tân đế đăng vị bất chính, trung thần bị tru sát.
Khắp nơi nổi dậy xưng vương, thiên hạ đại loạn.
Thiên hạ hưng, dân chúng khổ.
Thiên hạ vong, dân chúng khổ.
Người cuối cùng phải chịu khổ vẫn là những người dân nghèo không quyền không thế, tay không tấc sắt như bọn ta.
Không thể ở lại kinh thành nổi nữa, A Thành ca nói hắn có một người bà con xa đang làm ăn ở Kim Lăng, bọn ta có thể đến nương nhờ.
Lần này đi Kim Lăng, đường xá hiểm trở, sống c.h.ế.t khó lường.
Núi cao sông dài, e rằng sẽ không bao giờ gặp lại mẫu thân ta nữa.
Ta và bà ấy... đời này vốn dĩ không nên gặp nhau.
Bà ấy đã hủy hoại cả đời ta, ta hận bà ấy.
Có rất nhiều dân chạy nạn đi về phía nam, bọn ta đi đường không được thuận lợi, đến Linh Châu, kênh đào bị loạn quân nghịch đảng kiểm soát, mỗi người cần mười lượng bạc mới có thể lên thuyền qua sông.
Nếu có mười lượng bạc, hà tất phải bôn ba chạy nạn.
Hầu hết mọi người đều bị buộc phải ở lại Linh Châu, mong rằng khói lửa chiến tranh sẽ không lan đến đây.
Cố thủ ở một góc, may mắn sống tạm.
Ta và A Thành ca cũng không ngoại lệ, nhưng may mắn là cả hai bọn ta từ nhỏ đã lớn lên ở phố chợ, quen với cuộc sống ngư long hỗn tạp.
A Thành ca dạo quanh chợ ba ngày, biết nơi nào thịt heo rẻ nhất, cũng biết nơi nào rau tể thái tươi và non nhất....
Còn quen với Đại Phúc, tên cầm đầu quản lý con phố này, và thuê được một quầy hàng nhỏ.
Còn mặt dày mời hắn ta đến quầy hoành thánh của ta.
Một bát hoành thánh rau tể thái có thêm tóp mỡ đã khiến Đại Phúc ăn rất ngon miệng.
"Liên Nhi muội muội có tay nghề này, đi đâu cũng không sợ c.h.ế.t đói!”
Ta bảo Lê nhi mang cho hắn ta một bát rượu nếp, "Ca ca, cái này uống cũng ngon lắm.”
Lê nhi có chút rụt rè, nhưng muội ấy hiểu chuyện, đã giúp ta không ít việc.
Rất nhiều lần quầy hàng bán đến nửa đêm, còn lại vài bát, muội ấy đã đuổi theo từng người qua đường hỏi họ có muốn ăn hoành thánh không.
Bị từ chối rất nhiều.
Nhưng cũng bán được không ít hoành thánh.
Ta nghĩ nếu Chu thị còn sống, nhất định sẽ rất đau lòng, nhưng cũng rất an ủi.
Đại Phúc rất thích Lê nhi.
Hắn ta vốn có một người muội muội cùng tuổi với Lê nhi, cách đây không lâu bị một toán loạn quân nào đó bắt đi, sống c.h.ế.t không rõ.
Nói là sống c.h.ế.t không rõ.
Nhưng trong lòng của tất cả mọi người đều hiểu.
Nhờ sự chăm sóc của Đại Phúc, việc kinh doanh hoành thánh rất tốt, nhưng trong loạn thế, tốt thì có thể tốt đến đâu?
Ba tháng sau, cuộc sống của bọn ta cuối cùng cũng ổn định trở lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta và A Thành cũng đã thành thân.
Xuân qua đông đến, Linh Châu cũng bắt đầu loạn lạc.
Ngày đó, A Thành ca đi thăm dò tin tức, nhưng lần này vừa đi, hắn không bao giờ quay về nữa.
---
Chiến hỏa cuối cùng cũng lan đến Linh Châu.
Quầy hoành thánh không thể mở được nữa, ta và Lê nhi trốn trong nhà không dám ra ngoài.
Ta không tin A Thành ca đã chết, Đại Phúc nói hắn ta tận mắt thấy A Thành ca bị loạn binh đánh chết, t.h.i t.h.ể bị kéo ra ngoài thành thiêu.
"Liên muội tử, muội hãy nghe ta khuyên một câu, mau dẫn Lê muội tử đi đi.”
"Linh Châu không thể ở tiếp nữa.”
Ta không chịu đi, ta đuổi Đại Phúc ca ra ngoài, "Chàng ấy nói đợi ta mười lăm tuổi sẽ cưới ta, chàng ấy đã làm được rồi. Chàng ấy nói sẽ không bỏ rơi ta, chàng ấy nhất định sẽ không bỏ rơi ta, chắc chắn là chàng ấy có việc gì đó bị trì hoãn, ta sẽ ở đây đợi chàng ấy!”
"Đợi chàng ấy cả đời.”
Đại Phúc ca thở dài, không còn cách nào khác với ta, chỉ có thể nghe theo ý ta.
"Ngoan ngoãn ở trong nhà, đừng đi đâu cả. Ta sẽ nghĩ cách cách vài ba ngày đưa đồ ăn đến cho hai người, tuyệt đối đừng ra ngoài!”
Ta biết hắn ta đã nhớ đến người muội muội đáng thương của mình, sợ ta và Lê nhi cũng sẽ gặp tai ương như muội muội hắn ta.
Ban đêm có kẻ lợi dụng hỗn loạn để cướp bóc, ánh lửa nối thành một mảng trời, tiếng khóc và tiếng cầu cứu vang lên không ngừng.
Lê nhi sợ hãi không ngủ được.
Ta ôm chặt muội ấy vào lòng, hát ru cho muội ấy nghe, kể chuyện cho muội ấy nghe.
Lê nhi khóc dữ dội, "Tỷ tỷ, ta rất sợ.”
Ta cũng rất sợ.
Trước kia có A Thành ca, bây giờ A Thành ca không còn, ta không thể tiếp tục sợ hãi nữa.
Ta đã hứa với Chu thị, dù thế nào cũng sẽ bảo vệ tốt cho Lê nhi.
Dù sao... muội ấy là muội muội của ta.
Muội muội ruột thịt cùng một mẫu thân với ta.
Hai tỷ muội bọn ta ôm chặt lấy nhau, mỏi mòn trong mông.
Mong trời hừng đông, mong được thái bình.
Mỗi bước mỗi xa
Ban đêm, ta mơ thấy mẫu thân ta.
Mơ thấy bà ấy đứng bên giường ta với vẻ mặt dữ tợn, nói với ta, "Ngươi không phải nữ nhi của ta, chưa bao giờ là nữ nhi của ta! Ngươi là nữ nhi của ả tiện nhân Chu Vân kia!”
Đúng vậy, ta là nữ nhi của Chu thị.
Cho nên, khi mẫu thân ta đi tìm Tuệ di, đã vứt bỏ ta lại.
Trong lá thư bà ấy để lại cho ta, không chỉ nói ta biết, ta là nữ nhi của Vĩnh Gia Hầu.
Mà cũng cho ta biết, ta là nữ nhi của Chu thị.