Hạt Sen, Trong Tâm Đắng Chát

Chương 7



Sau khi quầy hoành thánh được mở, những người hàng xóm đều đến ủng hộ.

Nói là không lấy tiền, nhưng ai cũng lén lút đặt tiền xuống rồi chạy đi. Ta không còn cách nào khác, chỉ đành lần sau họ đến, ta sẽ cho thêm nhân thịt.

Giống như... giống như lúc ấy khi Lệnh Nghi tỷ tỷ đến vậy.

Mẫu thân ta đã tìm thấy Tuệ di chưa? Bọn họ đều còn sống cả chứ?

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ xảy ra chuyện lớn rồi!”

Tiếng kêu kinh ngạc của Lê nhi cắt ngang suy nghĩ của ta, ta quay đầu nhìn muội ấy, lau mồ hôi trên trán cho muội ấy, "Xảy ra chuyện gì?”

"Ta nghe đại thúc trên thuyền buôn nói, Yến Vương đã tấn công vào kinh thành, trở thành tân Hoàng đế rồi.”

Sắc mặt ta thay đổi.

Vậy, A Thành ca thì sao? Hắn đã thành thân với Vân Gia quận chúa rồi sao? Bây giờ hắn là công thần phò tá tân quân, phú quý không kể xiết, hắn còn nhớ đến ta, còn đến tìm ta không?

"Hoàng đế phái Trấn Nam Hầu Lý Nguyên Triệt đến thu phục Thanh Châu, đóng quân ở cảng Thái Bình để trấn áp hải tặc và giặc Oa!”

Ta cụp mi mắt, "Đây là chuyện tốt mà.”

"Còn có chuyện tốt hơn nữa! Tân đế đã sửa lại án sai cho phụ thân ta, thậm chí còn truy phong ngài ấy là Trung Dũng Nhất Đẳng Công, dán cáo thị tìm kiếm các nữ quyến Hầu phủ.”

Đây quả thật là một chuyện lớn.

Hơn nữa là một chuyện tốt.

"Tỷ tỷ, chúng ta về kinh thành đi. Phu nhân... Còn có mẫu thân tỷ sau khi biết tin này, cũng sẽ quay về kinh thành, đến lúc đó tỷ có thể đoàn tụ với mẫu thân của mình rồi.”

Khi ta và Chu thị nhận nhau, Lê nhi đã ngủ, vì vậy muội ấy không hề biết ta là tỷ tỷ ruột thịt của muội ấy.

Trong thời gian này binh hoang mã loạn này, ta cũng chưa kịp nói với muội ấy.

Nhớ lại lá thư mẫu thân ta để lại cho ta.

Cùng cuộc trò chuyện xuyên đêm của Chu thị với ta, trước khi bà ấy vui vẻ chịu c.h.ế.t để cứu Lê nhi.

Trong lòng ta dâng lên một nỗi hận, ta nói với Lê nhi, "Được, ta đưa muội về kinh thành. Nhưng muội phải hứa với ta một chuyện, sau khi về kinh thành phải bảo vệ cơ nghiệp của phụ thân muội, bảo vệ phủ Vĩnh Gia Hầu.”

Lê nhi cụp mi mắt, nói một cách khó hiểu, "Đích tỷ vẫn còn đó, Hầu phủ làm sao có thể do ta làm chủ được.”

"Vậy thì về kinh thành trước đích tỷ, muội cứ cắn răng không nhận nàng ta là đích tỷ của muội là được.”

Lê nhi do dự, "Nhưng nàng ta từng là quý nữ trong kinh thành, không ai là không biết nàng ta.”

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y muội ấy, từng chữ từng chữ nói với muội ấy, "Hãy đi tìm quận mã gia của Vân Gia quận chúa, hắn... hắn biết muội là đủ rồi.”

"Hắn sẽ giúp ta sao?”

Ta cúi đầu, thì thầm vào tai Lê nhi.

Lê nhi hé miệng, nhất thời không nói nên lời.

"Hắn để giữ lấy vinh hoa phú quý của mình, nhất định sẽ thỏa hiệp.”

Vừa mới ổn định cuộc sống ở Thanh Châu, lại phải bôn ba.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai năm nay, không có một ngày nào yên ổn.

May mắn thay, trở về kinh thành, bảo vệ phủ Vĩnh Gia Hầu, không phải lo lắng không có ngày lành.

Về phần A Thành ca, coi như là trả nợ tình đã phụ ta.

Khi Lê nhi trở thành chủ nhân của Vĩnh Gia Hầu, ta và hắn sẽ hoàn toàn đường ai nấy đi.

Nỗi khổ tâm của hắn, ta cũng sẽ không hỏi đến nữa.

---

Ta không ngờ sẽ gặp lại A Thành ca nhanh như vậy.

Hóa ra, hắn chính là Trấn Nam Hầu Lý Nguyên Triệt. Họ đều nói, Lý Nguyên Triệt là dòng dõi hoàng tộc, phụ thân hắn là huynh trưởng của Tiên đế, vì bị tình nghi mưu phản nên bị tru sát.

Chỉ có Tiểu thế tử còn nhỏ tuổi được trung thần liều c.h.ế.t cứu ra, mai danh ẩn tích trong dân gian, chờ đợi thời cơ.

Ta không biết, A Thành có biết thân thế của mình không.

Hắn chưa bao giờ tiết lộ, chưa bao giờ nói với ta.

Một người bắc tiến, một người nam hạ.

Một cái nhìn thoáng qua ở cổng thành, lại lần nữa làm xáo trộn trái tim vừa mới bình yên trở lại của ta.

Lê nhi cũng nhận ra, muội ấy kinh ngạc kêu lên, "A Thành ca... ưm....”

Ta kịp thời bịt miệng muội ấy lại.

Mỗi bước mỗi xa

Nhưng đã quá muộn, vị tướng quân oai dũng trên con ngựa bờm đỏ nghe thấy tiếng động, khi nhìn về phía bọn ta, bốn mắt đối diện nhau.

Không có sự vui mừng khôn xiết của cố nhân gặp lại.

Thậm chí có thể nói, không hề có gợn sóng nào.

Trái tim ta nặng trĩu, đau nhói từng cơn.

Ta và hắn đã là người dưng.

Hắn là Trấn Nam Hầu cao cao tại thượng, ta là quả phụ bán hoành thánh, là hai đường thẳng song song mãi mãi không bao giờ giao nhau.

Ta và Lê nhi ra khỏi thành, trên đường đi ta đều không yên lòng.

Vốn dĩ đã lên kế hoạch đến "tống tiền" quận mã gia của Vân Gia quận chúa là A Thành, ai mà ngờ quận mã gia A Thành lại trở thành Trấn Nam Hầu Lý Nguyên Triệt.

"Không đúng nha, nếu A Thành ca là Lý Nguyên Triệt, vậy huynh ấy và Vân Gia quận chúa chẳng phải là đường huynh muội sao? Đường huynh muội cũng có thể thành thân hả?”

Một câu nói đã đánh thức ta.

Đúng vậy, đường huynh muội không thể thành thân.

Vậy, A Thành ca vẫn có nỗi khổ tâm đúng không?

Nhưng ta nhanh chóng bình tĩnh lại, vừa rồi hắn không nhận ta, rõ ràng là không muốn có quan hệ dính dáng với ta, nếu đã vậy, ta cần gì phải bận tâm đến nỗi khổ tâm của hắn?

Ta vẫn nên suy nghĩ xem, đến kinh thành, phải dùng cách nào để giúp Lê nhi tiếp quản phủ Vĩnh Gia Hầu.