Hạt Sen, Trong Tâm Đắng Chát

Chương 8



Con đường bắc tiến không hề yên bình, nhưng may mắn là bọn ta cũng đến nơi an toàn.

Bọn ta cầm cáo thị tìm kiếm nữ quyến Hầu phủ Vĩnh Gia lên gõ trống đăng văn, và gặp được Tân đế.

Ta cứ nghĩ sẽ phải tốn nhiều lời lẽ, nhưng không ngờ lại rất thuận lợi.

Tân đế phong ta và Lê nhi làm quận chúa.

"Chu thị vốn là người trong lòng của Vĩnh Gia Hầu, nếu không phải có tỷ muội Tống thị ngáng đường làm khó dễ, phu nhân của Vĩnh Gia Hầu vốn phải là Chu thị, mà ngươi là nữ nhi của Chu thị, lẽ ra phải là đích trưởng nữ.”

"Hầu phủ phải do ngươi kế thừa.”

Ta quỳ trên đại điện, băn khoăn làm sao Hoàng đế lại biết những chuyện bí mật này.

Dù sao, ngay cả ta cũng chỉ biết được mọi chuyện từ lá thư mà mẫu thân ta để lại.

Chu thị và Vĩnh Gia Hầu vốn là thanh mai trúc mã, tình đầu ý hợp, chỉ chờ Chu thị cập kê là sẽ thành thân. Không ngờ Chu gia xảy ra biến cố, Chu thị trở thành nữ nhi của tội thần, bị đày đi Lĩnh Nam.

Tống gia cũng bị hoạch tội liên lụy, may mắn chỉ bị tước đooạt quan chức, bị giáng làm thường dân.

Tống Tuệ Chiêu và mẫu thân ta... không, cùng với Tống Tuệ Phương là hai tỷ muội đồng phụ dị mẫu.

Cả hai cùng nhắm đến Vĩnh Gia Hầu, thay vì hai hổ tranh đấu, chi bằng đồng tâm hiệp lực nâng đỡ một người thượng vị. Nhưng Tống Tuệ Chiêu lại qua cầu rút ván, nhiều lần hãm hại khiến Tống Tuệ Phương phải sống bằng nghề bán hoành thánh.

Lá thư "Phương nương yêu quý của ta", cũng là do Tống Tuệ Phương trộm được.

Vốn dĩ là viết cho thân mẫu Chu thị của ta, nên có dấu vết bị sửa đổi.

Vân đã được đổi thành Phương.

Tống Tuệ Phương đã sống trong bí mật này, chịu đựng vô số đêm khóc lén một mình.

Còn về phần ta.

Phụ thân ta sau khi trải qua bao nhiêu gian nan để đưa Chu thị về kinh thành thì ta đã chào đời, ai cũng tưởng là bé trai, tỷ muội Tống thị lo lắng Chu thị sẽ sinh ra đích trưởng tử trước, sẽ ảnh hưởng đến địa vị của mình, nên đã lợi dụng sinh nhật của Chu thị để dùng một đứa trẻ đã c.h.ế.t mà thay thế ta.

Sau khi mọi việc đã xong xuôi, mới phát hiện ra ta là nữ nhi.

Việc đã rồi, chỉ có thể nuôi nấng ta qua loa.

Vì vậy, bà ấy rất yêu thương Tiết Lệnh Nghi, bởi vì đó là nữ nhi của tỷ tỷ bà ấy, bà ấy yêu người yêu luôn cả chó.

Vì vậy, khi thanh trừng các nữ quyến Hầu phủ, để cứu Tiết Lệnh Nghi, bà ấy đã tự mình vạch trần thân phận của ta, đẩy ta vào chỗ chết.

Bà ấy chưa bao giờ yêu ta.

Bà ấy không phải là mẫu thân ta.

Chu thị mới phải.

"Bệ hạ, dân nữ từ thuở nhỏ đã lớn lên trong dân gian, đừng nói cầm kỳ thi họa, ngay cả chữ cũng không biết, làm sao có thể giữ được cơ nghiệp tó lớn của Hầu phủ?”

"Còn muội muội Lê nhi của dân nữ, muội ấy sinh ra ở Hầu phủ, thân phận cao quý, Hầu phủ lẽ ra phải do muội ấy kế thừa.”

Những lời này của ta là từ tận đáy lòng.

Ta có thể dựa vào việc bán hoành thánh để nuôi sống bản thân, có thể bảo vệ muội muội mình khỏi tay những kẻ gian tà, nhưng không có khả năng trông coi vinh quang của Hầu phủ.

Ba chữ Vĩnh Gia Hầu này, là do tổ tiên Tiết gia dùng m.á.u tươi cùng công lao mà đổi lấy.

Không thể bị ta làm ô uế, càng không thể suy bại dưới tay ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hoàng đế còn muốn nói gì đó, nhưng thấy thái độ của ta kiên quyết, không giận mà lại cười, như thể đã đoán trước được.

"Ngươi đấy, quả nhiên giống hệt như hắn đã nói.”

Hắn? Hắn là ai? Ta nghi hoặc.

Lờ mờ đoán được là ai, nhưng lại cảm thấy không thể nào. Cái nhìn thoáng qua ở cổng thành, hắn tỏ ra không quen biết ta, khiến ta khắc sâu trong kí ức.

Đến nỗi những ngày đêm gần đây, ta đều đau đớn như bị kim châm vào tim.

"Được, vậy phủ Vĩnh Gia Hầu sẽ được đổi thành phủ Quận chúa, tất cả gia sản bị tịch thu của Tiết gia sẽ được trả lại hết, ghi vào tên của Tuyên Ninh quận chúa.”

Tuyên Ninh quận chúa là Lê nhi.

"Tuyên An quận chúa, trẫm nợ ngươi một phần thưởng, ngươi muốn gì có thể nói cho trẫm biết.”

Tuyên An quận chúa là ta.

Tuyên cáo vạn dân, thái bình an lành.

"Dân nữ từ nhỏ đã không thích kinh thành phồn hoa, vì vậy dân nữ xin Bệ hạ sau khi dân nữ rời kinh thành, hãy đối xử tốt với muội muội của dân nữ, bảo vệ muội ấy được an bình.”

"Được, trẫm đồng ý với ngươi.”

---

Khi rời khỏi hoàng cung.

Vân Gia trưởng công chúa đã chặn ta lại, nàng ta đánh giá ta từ trên xuống dưới.

Không biết có phải ảo giác của ta hay không.

Nàng ta đối với ta, không hề có địch ý.

Có lẽ, A Thành chưa từng nhắc với nàng ta về ta.

"Phụ thân của Nguyên Triệt ca ca từng là Già Nam Hầu, dốc hết tâm huyết để bảo vệ Già Nam. Nhưng sau này, người dân ở mười thành Già Nam lại bị người ta xúi giục, cùng nhau dâng thư nói rằng thất hoàng bá phụ mưu phản.”

"Lúc đó Nguyên Triệt ca ca chỉ mới bốn tuổi, huynh ấy tận mắt nhìn thấy phụ thân mình bị những người dân mà ông ấy bảo vệ đánh c.h.ế.t tươi, nhìn thấy phủ Già Nam Hầu bị diệt môn, chỉ có một mình huynh ấy được trung thần liều c.h.ế.t cứu ra.”

Bởi vậy, sau này hắn đã đồ sát tận mười thành Già Nam.

Không phải hung ác vô đạo.

Mà là để trả thù cho phụ thân cùng người thân của mình.

Nói dối có hôn ước với Vân Gia quận chúa, cũng là để tránh tai mắt người đời.

"Liên nhi tỷ tỷ, lần này đến Kim Lăng, muội muội chúc tỷ một đường bình an.”

Ta nén lại khóe mắt đang lay động nhìn nàng ta, làm sao nàng ta biết ta muốn đi Kim Lăng.

Mỗi bước mỗi xa

Không hổ là nữ tướng quân khiến người ta nghe danh đã khiếp sợ.

Có thể dễ dàng nhìn thấu lòng người.

"Vân Gia tỷ tỷ, tỷ có nhận đồ đệ hay không? Ta muốn học võ công, học đánh trận với tỷ! Chỉ có tước hiệu mà không có công lao, cũng chỉ là trăng dưới nước hoa trong gương mà thôi. Ta muốn dựa vào bản lĩnh thật sự của mình, giống như tổ tiên Tiết gia, gầy công dựng nghiệp!”

Vân Gia nhìn Lê nhi với ánh mắt tán thưởng, rất sảng khoái đồng ý với muội ấy.