Các nữ quyến Tiết phủ lần lượt trở về phủ Quận chúa, nhưng vẫn không thấy hai tỷ muội Tống gia và Tiết Lệnh Nghi.
Sau khi đã di dời tất cả t.h.i t.h.ể của những nam tử đã c.h.ế.t thảm của phủ Vĩnh Gia Hầu vào khu mộ tổ Tiết thị đã được xây dựng lại, cho đến trước một ngày chuẩn bị rời khỏi kinh thành.
Rốt cuộc ta cũng đợi được Tống Tuệ Chiêu.
Chỉ có một mình bà ta.
Bà ta khóc không thành tiếng nói với ta, "Mẫu thân của ngươi... mẫu thân của ngươi vì để bảo vệ Lệnh Nghi không bị bắt đi, đã bị sơn phỉ g.i.ế.c chết.”
Cuối cùng, bà ấy vẫn vì Tiết Lệnh Nghi mà mất mạng.
Khi bà ấy chết, có nghĩ đến ta hay không?
"Để sống sót, Lệnh Nghi đã phải làm thiếp cho người ta. Nhưng cuộc sống không hề tốt đẹp, con bé bị đại phu nhân cho uống thuốc hồng hoa để tuyệt tự, sống không bằng chết.”
"Liên nhi, ngươi cứu con bé đi. Ngươi đưa con bé về đây đi.”
"Rồi sao nữa?" Ta hỏi Tống Tuệ Chiêu.
Tống Tuệ Chiêu thốt lên, "Tất nhiên là tiếp quản Hầu phủ, kế thừa gia sản của Hầu gia rồi.”
Ta hất tay bà ta ra, cười lạnh lùng.
"Trên đời này, không có chuyện tốt như vậy đâu.”
Giống như ta và Lê nhi đã bàn bạc trước khi về kinh thành, sống c.h.ế.t sẽ không chịu nhận Tiết Lệnh Nghi, cũng sống c.h.ế.t không nhận Tống Tuệ Chiêu.
Hai tỷ muội bọn ta, cùng nhau sai người dùng loạn côn đánh đuổi bà ta ra ngoài.
"Phu nhân đã sớm c.h.ế.t trong tay loạn dân, sao lại có kẻ tiểu nhân nào dám mạo danh bà ấy?”
Một câu nói, đã cắt đứt con đường sống của bà ta ở kinh thành.
Còn về Tiết Lệnh Nghi, cứ để nàng ta tự sinh tự diệt đi.
Tỷ muội Tống thị đã hủy hoại cả đời ta, cũng không trách ta nhẫn tâm được.
---
Lê nhi có sự bảo vệ của Vân Gia trưởng công chúa, ta rất yên tâm.
Trên đường xuống phía nam đến Kim Lăng, ta thấy các quan lại ở khắp nơi đang khôi phục cuộc sống của người dân một cách có trật tự.
Quốc thái dân an, bách phế đãi hưng.
Ta nghĩ, thời thái bình an lạc sẽ sớm đến thôi.
---
Năm thứ ba ở Kim Lăng, ta nghe nói Trấn Nam Hầu Lý Nguyên Triệt đã c.h.ế.t trận khi chiến đấu với hải tặc và giặc Oa ở Thanh Châu.
Thi thể không còn.
Triều đình phong hắn là Trung Dũng Nhất Đẳng Công, lập một ngôi mộ tượng trưng bên cạnh lăng mộ của Hoàng đế.
Cả thiên hạ mặc đồ tang, ai nghe thấy cũng thương xót.
Vào một ngày tháng ba hoa đào nở rộ, quầy hoành thánh của ta có một người nam nhân mặc áo xanh tóc đen ghé đến.
Hắn mỉm cười hiền hòa với ta.
"Bà chủ, có cần giúp việc không?”
Gió xuân phất qua.
Ta nhìn hắn, lệ ẩn trong đáy mắt vui mừng nhảy nhót.
"Nhân thịt hết rồi, lang quân có biết làm không?”
Nam nhân xắn tay áo lên, "Nương tử của ta đã dạy rồi.”
Ta và hắn nhìn nhau mỉm cười.
Khi hoàng hôn buông xuống, ta và hắn cùng nhau về nhà.
Ngoại truyện - A Thành
1.
Ta tên là A Thành.
Trước bốn tuổi, ta tên là Lý Nguyên Triệt.
Ta tận mắt chứng kiến phụ thân ta bị những người dân mà ông đã đối xử tử tế g.i.ế.c chết, cũng thấy cảnh tượng m.á.u chảy thành sông của phủ Già Nam Hầu.
May mắn được quản gia Bạch thúc liều c.h.ế.t cứu ta.
Ông ấy nói nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, vì vậy ông ấy đã đưa ta đến kinh thành, đổi tên ta là A Thành.
Nhưng sau một cơn sốt cao, ta đã quên hết mọi thứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta cứ thế trưởng thành trong sự vô ưu vô lo trong chốn phố phường, khi ta mười một tuổi, Bạch thúc qua đời, ông ấy cho tới khi c.h.ế.t vẫn không hề nói cho ta biết thân thế của ta.
Ông ấy không muốn ta gánh vác thù hận.
Sau này ta quen biết được Liên nhi, cô nương bán hoành thánh.
Nàng không tính là xinh đẹp, chỉ có thể nói là thanh tú, lại còn dữ dằn.
Nhưng ta vẫn rất thích nàng.
Ta đã theo đuổi nàng rất lâu, nàng mới đồng ý với ta, đợi nàng cập kê thì ta sẽ đến cửa mà cầu hôn.
Nhưng loạn thế đã đến.
Nàng bị mẫu thân bỏ rơi, trở thành tội phụ của phủ Vĩnh Gia Hầu, bị giam trong Thiên lao chờ ngày xử trảm.
May mắn thay, ta đã lớn lên ở phường chợ búa, có rất nhiều bạn bè ăn chơi.
Chu thị lại nguyện hy sinh tính mạng để bảo vệ tiểu nữ nhi của mình là Tiết Lệnh Ưu, vì vậy dưới kế hoạch của ta và Liên nhi, bọn ta đã làm cho cái c.h.ế.t của Chu thị trông giống hệt như bị đậu mùa.
Sau khi cứu Liên nhi ra, ta định đưa nàng đến Kim Lăng, nhưng lại bị buộc phải ở lại Linh Châu.
Cũng may là, ta và Liên nhi cuối cùng cũng đã thành thân.
2.
Có lẽ là vì trên đường xuống phía nam đã nhìn thấy quá nhiều người c.h.ế.t đói, quá nhiều cảnh m.á.u chảy thành sông.
Trong đầu ta lờ mờ nhớ lại một vài điều.
Sau đó ta bị loạn quân bắt đi chôn sống, khi nhìn thấy từng tảng đá từ trên đầu rơi xuống, ta đã nhớ lại tất cả mọi thứ.
Nhớ lại mình là ai.
Nhớ lại mối thù m.á.u của phủ Già Nam Hầu.
Nhưng lại quên mất Liên nhi.
Ta mang theo mối huyết hải thâm thù này đầu quân cho Yến Vương.
Hắn ta và muội muội của mình lúc nhỏ đã sống ở phủ Già Nam Hầu vài năm, phụ mẫu của ta đã coi hắn ta như con ruột, ta nghĩ hắn ta sẽ nhận ra ta, và cũng sẽ giúp ta trả thù.
Dân chúng mười thành Già Nam cầu xin ta tha cho họ một mạng.
Ta làm sao có thể tha cho những kẻ vong ân phụ nghĩa những kẻ sói mắt trắng này được chứ?
Yến Vương thắng, hắn ta trở thành Tân đế, ta cũng được thừa kế tước vị của phụ thân.
Nhưng ta ghét hai chữ Già Nam.
Vì vậy, ta được phong là Trấn Nam Hầu.
Khi đến Thanh Châu cảng Thái Bình để xử lý hải tặc và giặc Oa, ngay cái nhìn đầu tiên ở cổng thành Thanh Châu, mọi thứ về ta và Liên nhi trở nên vô cùng rõ ràng.
Hóa ra, nàng là thê tử của ta.
Lúc này, tuy thiên hạ đã yên, nhưng tàn dư của loạn đảng vẫn nhắm vào ta, ta không thể đặt nàng vào nơi nguy hiểm.
Vì vậy ta đã không dám nhận lại nàng.
Ta nghĩ nàng chắc chắn đã rất đau lòng, rất hận ta.
Ta biết thân thế của nàng, biết nỗi khổ của nàng, ta đã viết một bức thư cho Hoàng đế, nói cho hắn ta biết nàng là thê tử của ta, cầu xin Hoàng đế làm chủ thay cho nàng.
Ta biết nàng đã từng bị sỉ nhục, biết nàng đã không giữ được con của bọn ta.
Nhưng những điều này không quan trọng, ta cũng không bận tâm.
Ta chỉ mừng rằng, nàng đã sống sót.
Mỗi bước mỗi xa
Nàng còn sống, là đủ rồi.
Ta đã đối xử tốt với tất cả những người ở Thanh Châu đã giúp đỡ nàng.
Cũng đã đi tìm, cuối cùng cũng tìm được Đại Phúc ca.
Hắn ta bị mù một mắt, nhưng may mắn là hắn ta đã tìm thấy muội muội của mình.
Ta đã cùng với hắn ta kết bái làm huynh đệ.
3.
Ba năm sau, tàn dư của nghịch đảng bị tiêu diệt hoàn toàn.
Ta để lại tất cả mọi thứ của phủ Trấn Nam Hầu cho Lê nhi, sau đó giả c.h.ế.t để thoát thân.
Ta lại trở thành A Thành.
Ta phải đi tìm thê tử của ta.
Nàng đang đợi ta.