18.
Tiếng nói duy nhất vang lên, là của Quý Song Nhi:
“Đâu chỉ là muốn ba vợ bốn nàng hầu đâu!”
Nơi này có không ít người đều nhận ra được Quý Song Nhi, ngày ấy nàng vì yêu mà quỳ gối, nàng đã nổi tiếng toàn bộ kinh thành.
Có không ít người cảm khái: “Có người vợ như thế thì còn gì bằng!”
Đàn ông ở đó đều nói nàng chính là kiểu phụ nữ mẫu mực, trinh tiết liệt nữ, khiến cho vợ con trong nhà coi nàng như tấm gương, cố gắng học tập làm thế nào để trở thành một người phụ nữ tốt như thế.
Tống Hành Ý nhất thời trở thành nhân vật phong vân (20) số một kinh thành, những người đàn ông một bên đỏ mắt ghen tị với hắn, một bên kia trong ngóng hắn dạy cho “Ngự nữ tâm kinh” (21)
Hoài Nhân chính là người đầu tiên chạy tới trước mặt hắn nói hai chữ “Thỉnh giáo” (22)
Những lời này, sau khi ta nói cho Quý Song Nhi nghe, nàng ghê tởm đến mức mấy ngày liền ăn không ngon miệng.
Quý Song Nhi chỉ thẳng về phía Tống Hành Ý, nói cho hắn nghe những lời mà hắn nói cho Hoài Nhân ở quán trà để cho mỗi người ở đây đều nghe thấy:
“Hắn nói với ta là hắn bị công chúa cưỡng ép mới bất đắc dĩ nhận tứ hôn, hắn dỗ ngon dỗ ngọt ta đối với hắn không rời bỏ không giận dỗi, khuyến khích ta đến làm ầm ĩ ở phủ công chúa.”
“Nhưng mà thực sự thì sao? Hắn ước gì nhanh chóng được trở thành Phò mã, lợi dụng tên tuổi của công chúa, hưởng thụ quyền lực của phò mã. Hắn không quyền không thế, đi đến đâu cũng chỉ có thể là một Tống thị lang, một bên hắn dựa vào nữ nhân để bò lên trên, một bên lại muốn khinh thường nữ nhân, chuyện tốt như vậy làm sao có thể cho ngươi chiếm hết?”
Nói xong, Tống Hành Ý còn xoay người muốn chạy, nhưng mà chung quy vẫn chậm một bước.
Vô số trứng thối cùng rau héo đồ ăn thiu đều ném lên người hắn, không có thị vệ bảo hộ, hắn có tránh né như thế nào cũng không tránh nổi bị ném một thân hôi thối.
Trong lúc bối rối, hắn muốn mở miệng biện giải cho chính mình, vừa mới hé miệng, một quả trứng thối vừa đúng lúc ném tới.
Thật sự là đến ông trời còn muốn cho ngươi câm miệng.
Ta yên lặng trở mình tỏ ý khinh thường, nhận khăn tay mà Hoài Nhân đưa cho ta, che mũi, vẻ mặt ghét bỏ.
19.
Buổi tối, Tống Hành Ý trở lại với một thân chật vật khó coi.
Hắn vừa nhìn thấy ta liền quỳ xuống, bắt đầu nước mắt giàn giụa.
Hắn muốn ôm lấy chân ta, ta hốt hoảng né tránh
Từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên ta cảm thấy sợ hãi, cho nên trong lúc nhất thời trí óc ta trống rỗng, không nhớ ra là phải đuổi hắn ra ngoài.
Tống Hành Ý giơ lên bốn ngón tay, ra vẻ thề thốt:
“Công chúa, ta biết ta sai lầm rồi, ta thật sự biết sai rồi, từ nay về sau ta thành thành thật thật, nàng bảo ta đi hướng đông ta tuyệt đối không đi hướng tây, cho dù nàng nuôi nam sủng ta cũng không nói nhiều thêm nửa câu!”
Lúc này thanh danh của Tống Hành Ý đã thối inh rồi.
Toàn bộ kinh thành đều nhớ kỹ khuôn mặt này của hắn, đi đến đâu hắn cũng bị ném đồ vào người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hau-cung-cua-nghi-hoa-cong-chua/chuong-7-cong-chua-ta-sai-roi.html.]
Hơn nữa, thân là phò mã lại bị công chúa chán ghét, còn không được sủng ái bằng nam sủng bên người công chúa.
Con người đều có một đặc tính, là a dua nịnh hót.
Công chúa là kiểu người như thế nào, không ai nhắc tới.
Nhưng mà Phò mã, vốn là dựa vào thế lực của công chúa, giống như dây leo, leo lên công chúa để sinh trưởng.
Không có được nửa phần yêu thích của công chúa, thì khác nào phế nhân, thế là ngay cả dân chúng bình thường cũng có thể đá một chân.
Đáng tiếc là ở thế giới quan của Tống Hành Ý, cho tới bây giờ chỉ được phu xướng phụ tùy.
Cho dù là công chúa cũng phải đối với phu quân của mình không tiếc tính mạng.
Hắn cứ nghĩ là sau khi hắn lấy ta, thì tất cả những thứ thuộc về công chúa đều sẽ thuộc về hắn.
Cho tới bây giờ hắn mới hiểu được tình cảnh và địa vị của bản thân.
“Công chúa, chúng ta không ồn ào náo loạn nữa, về sau chung sống hòa thuận được không?”
Ta thấy thật nực cười:
“Ngươi có tuấn tú hơn Hoài Nhân, hay là xinh đẹp hơn tiểu Dậu không? Ngươi có điểm nào đáng giá để cho ta coi trọng ngươi không?”
Sắc mặt của Tống Hành Ý bị kìm hãm lại, giống như là vô cùng sợ ta không cần hắn nữa, hắn vội vàng mở miệng: “Ta có thể học, ta có thể học cách hầu hạ công chúa thật tốt, chỉ cần công chúa có thể mở lòng.”
Ta thẳng chân đá một cước, phải dùng toàn bộ sức lực mới đá được hắn ra xa một chút, thối muốn chớt:
“Không cần, bản công chúa ghê tởm.”
Lần trước tiểu Khuynh lấy giấy mực tới còn chưa dùng đến, ta lười viết, lập tức bảo tiểu Khuynh viết hưu thư:
“Phò mã Tống thị, vô tài vô đức, ghen tị thành tật, tâm địa rắn rết, không xứng làm chồng.”
Tống Hành Ý luống cuống chân tay, bất chấp hình tượng, bò tới chỗ ta:
“Công chúa, không cần, ta đều sẽ sửa.”
Ta ghét bỏ phất tay.
Hoài Nhân che ở trước người ta, ngăn cách tầm mắt của hắn.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Tống Hành Ý mấy ngày trước đây còn kiêu ngạo ương ngạnh, giờ phút này giống như bị mất hết sức lực, cả người ngã xuống.
Là sau này ta mới biết được, trong bức hưu thư tiểu Khuynh viết còn hơn chút nữa – không thể sinh dưỡng.
Thế là, Tống Hành Ý trở thành trò cười của toàn bộ kinh thành.
_____________
(20) Nhân vật phong vân: là người có thể làm mưa làm gió, nổi tiếng. Trong trường hợp này, Tống Hành Ý được coi như là đại nhân vật vì có một người phụ nữ hiền lành kiểu mẫu như Quý Song Nhi yêu và hy sinh như thế.
(21) Ngự nữ tâm kinh: Đây là học theo cách đặt tên chiêu thức của tiên hiệp/kiếm hiệp. Ngự nữ tâm kinh ở đây có thể hiểu là cách thuần phục phụ nữ :))
(22) Thỉnh giáo: xin chỉ dạy