20.
Khi Tống Hành Ý bị đuổi ra khỏi phủ, một thân quần áo mùi trứng thối vẫn còn chưa kịp thay ra.
Hắn vốn là một người rất có tiền đồ.
Mặc dù từ nhỏ không có cha mẹ, lại kiên định cố gắng, một thân công danh là hắn tự tranh được.
Đáng tiếc là tâm sinh ác niệm, những mong muốn tham lam nảy sinh sẽ không giúp hắn lên tới đỉnh nhân sinh, mà lại dẫn hắn nhảy xuống vực sâu vô tận.
Phò mã không được làm quan trong triều.
Kể từ khi hắn bước vào công chúa phủ, hắn phải hiểu được, sinh tử của hắn đều nằm trong tay của ta.
Hiện giờ một thân công danh đổ sông đổ biển, lại không còn danh hiệu phò mã, cũng không còn có ta phía sau lưng, hắn khác nào chó nhà có tang.
Nghe nói hắn thường đi tới đi lui trên đường, tự tát chính mình mấy bàn tay, cho đến khi chảy cả m.á.u mũi mới dừng.
Chắc là hắn phải rất hối hận.
Hối hận vì từng có tất cả, giờ lại chẳng còn gì.
Hiện giờ đã mất đi rồi mới thấy được những gì mình quý trọng.
Bởi vì hắn đã có ý đồ kích động dân chúng mưu hại công chúa, tội này phải chết, nha dịch sẽ tìm tới hắn.
21.
Phụ hoàng nghe nói ta bị ấm ức, liền ban thưởng cho ta một đống kỳ trân dị bảo quý hiếm để trấn an.
Được ta khuyến khích, người nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng viết chiếu lệnh xuống dưới.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Từ nay về sau, nữ tử nuôi trai lơ là hợp pháp.
Để dỗ cho ta vui vẻ, người còn tặng thêm hai tiểu sinh tuấn tú vào phủ công chúa.
Chỉ là thật đáng thương, mặt ta cũng chưa kịp nhìn, cửa phòng đã bị Hoài Nhân đóng ầm một tiếng.
Dưới màn che bên giường, tiếng của Hoài Nhân như có như không:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
“Công chúa thật là đa tình, ta phải làm thế nào mới giữ được trái tim của công chúa, khiến cho công chúa yêu ta nhiều thêm một chút?”
“Cầu công chúa chỉ dạy…”
Bên ngoài phòng, tiểu Khuynh bị ngăn cách tỏ ý không vui.
Hắn đập cửa ầm ầm, giống như muốn phá bỏ cửa phòng.
“Công chúa, ngày hôm đó vì sao nàng chỉ nói là Hoài Nhân cùng tiểu Dậu đẹp? Chăng lẽ ta không đẹp sao? Nàng không phải nói thích ta nhất hay sao? Nàng vì cái gì mà chỉ tìm Hoài Nhân không tìm ta? Huhuhu… Nàng không thương ta không yêu ta, ngày mai ta phải treo cổ trước cửa phủ.”
Trong phòng, Hoài Nhân nắm chặt cổ tay của ta, nói không ra lời, khẩn cầu nói: “Đừng đi!”.
Tiếng gõ cửa của tiểu Khuynh vẫn còn tiếp tục.
Tiếng thị nữ lại vang lên:
“Không tốt rồi! Dậu công tử lại hộc máu!”
“Công chúa, làm sao bây giờ? Nhã công tử lại trốn vào trong ngăn tủ!”
Phủ công chúa đang tốt đẹp, đến giờ còn ồn ào hơn cả cái chợ.
Ngày nào cũng vậy, đều là tổ tông, đều là tổ tông.
Ta cảm thấy thật những đầu, mà khóe miệng cũng không tự giác kéo lên.
Đây mới là cuộc sống mà ta, công chúa càn rỡ nhất đại Càn nên sống.
Không có ai hiểu được, thế thì có làm sao?
Thế gian này có bao nhiêu người có thể được người khác hiểu cho.
Ta sống là cho chính bản thân mình, đều không phải cho người khác.
Ta hô một tiếng: “Tất cả đừng nóng vội, đều xếp thành hàng cho ta, ta sẽ hôn từng người một!”
P/S. Lời người dịch:
Truyện này là truyện hài hước, có lẽ tác giả muốn xây dựng một tình huống trái ngược với cái gọi là “cương thường” hay “luân lý” mà đàn ông thời xưa hay lấy ra để răn dạy và chèn ép phụ nữ. Vì thế đừng nhắc đến cái gọi là tam quan ở đây nhé!
Truyện vui thôi! Đừng nghiêm túc quá!