HẦU PHU NHÂN BỎ NHÀ RA ĐI

Chương 10: Mạnh Dật



Mạnh Dật lớn lên trong roi vọt.

Phủ Tướng quân chỉ có mình chàng là con trai. Lão phu nhân không nỡ để chàng ra trận, nhưng chàng lại không thích đọc sách.

Xé một cuốn, bị lão Tướng quân đánh cho một trận.

Cứ đánh rồi lại đánh, đến mức không biết làm sao nữa. Cuối cùng, lại rèn nên một kẻ gan lì, trời không sợ, đất không sợ, quỷ gặp cũng phải lắc đầu thở dài.

Dù chẳng đọc được bao nhiêu sách, nhưng đạo lý thì chàng vẫn hiểu.

Ví dụ như:

“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy” Một lời hứa, ngàn vàng khó đổi.

Chàng đã hứa với cô bé ấy: đời này, chàng không cưới ai khác. Chỉ cưới nàng.

Chàng vẫn luôn ghi nhớ điều đó.

Nhưng cô bé ấy hình như có chút sợ chàng.

Cũng phải thôi.

Tại chàng hung dữ quá.

Chàng sai người mang thuốc trị thương đến cho nàng, không biết nàng có nhận được không.

Chàng còn đích thân đến nhà họ Thẩm, dằn mặt tên Thẩm Phương Tri một trận:

“Nếu các người dám bắt nạt cô bé đó, ta sẽ cạo trọc đầu cả nhà các người.”

Trước khi ra biên cương, Mạnh Dật vẫn chưa yên tâm.

Chàng đến tìm Hoàng hậu.

“Dì ơi, cháu thấy có một cô bé hay đến thăm dì... hình như tên là Thẩm Thanh Thanh, hay Thẩm Y Y gì đó. Cuộc sống của nàng ấy không được tốt lắm. Là người của dì, mong dì để mắt đến nàng một chút.”

Thật ra chàng nhớ rõ tên nàng là Thẩm Thanh Y.

Nhưng từ nhỏ đã quen sống lông bông, chàng không muốn người khác phát hiện ra mình lại để tâm đến một người như vậy. Sẽ bị cười chê.

May mà Hoàng hậu đã nghe lời chàng.

Chẳng bao lâu sau khi đến Nam Cương, chàng nhận được thư hồi âm.

“Dì ở trong cung, nhiều điều bất tiện. Có chàng trai nhà họ Tạ chơi thân với Thẩm Phương Tri, ta đã dặn dò hắn thay mình chăm sóc.”

Mạnh Dật cuối cùng cũng yên lòng.

Những năm sau đó, mỗi lần về kinh, chàng đều đến thăm cô bé của mình.

Chàng muốn nói chuyện với nàng.

Còn chuẩn bị rất nhiều quà.

Nhưng hễ chàng thấy nàng là lại chạy.

Có vẻ... nàng không thích chàng.

Không sao cả.

Mạnh Dật thầm nghĩ:

Không phải ai sinh ra cũng được người khác yêu quý. Nhưng chàng có thể học mà.

Chàng học khinh công khiến người ta trầm trồ.

Học múa rối để làm người ta bật cười.

Học thuật nói tiếng bụng để phát ra đủ loại âm thanh khiến người khác vui vẻ.

Mẹ của Thẩm Thanh Y là người Hoài Nam.

Chàng bèn tìm những binh lính người Hoài Nam trong quân, học nấu các món ăn đặc trưng của vùng ấy.

Chàng mong ngóng, năm này qua năm khác, đợi cô bé của mình lớn lên.

Năm Thẩm Thanh Y cập kê, Nam Cương nổ ra một trận chiến khốc liệt.

Bỉ Ngạn

Một cơ hội tuyệt vời, Mạnh Dật thầm nghĩ.

Chàng phải thắng trận này.

Vinh quang trở về kinh.

Sau đó...

Dùng chiến công của mình để cầu hôn cô bé ấy.

À không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trước hết, chàng phải khiến nàng thích chàng đã.

Dù người ta vẫn nói: hôn nhân đại sự, lấy mai mối làm đầu. Nhiều đôi vợ chồng cưới nhau khi còn chưa từng gặp mặt.

Nhưng cô bé của chàng thì không thể như thế được.

Lỡ đêm tân hôn nàng khóc đến khản cổ thì biết làm sao?

Mạnh Dật đã tưởng tượng cảnh tượng đó vô số lần.

Mỗi lần lâm trận, chàng lại nghĩ đến.

Chàng nhất định phải thắng.

Rồi trở về kinh.

Dùng tất cả tài nghệ đã học được để dỗ cho Thẩm Thanh Y vui vẻ.

Dỗ cho nàng thích chàng, rồi đồng ý gả cho chàng.

Rồi trước mặt văn võ bá quan, dùng chiến công đổi lấy hôn thư.

Khiến nàng trở thành tân nương rạng rỡ nhất cả nước.

Cuối cùng, chàng đã thắng.

Khi tỉnh lại sau cơn mê man vì trọng thương, việc đầu tiên chàng làm là viết thư cho dì.

Nhưng thư của dì đã đến trước một bước.

“Còn nhớ Thẩm Thanh Y không?

Năm đó, chỉ một câu nói vô tình của ngươi, lại kết thành một mối nhân duyên.

Ta đã ban hôn cho Thanh Y và chàng trai nhà họ Tạ.

Trai tài gái sắc, sắp cử hành đại hôn.”

Mạnh Dật nhìn lá thư, nghi ngờ bản thân đang nằm mơ.

Chàng đ.ấ.m vào vết thương, nhưng không tỉnh lại.

Lại đấm. Vẫn không tỉnh.

Rồi chàng cảm nhận rõ ràng tim mình như vỡ ra từng mảnh.

Thì ra, "tan nát cõi lòng" là như vậy.

Mạnh Dật tùy tiện bắt một con ngựa, mặc kệ lời khuyên của quân y, khăng khăng lên đường trở về phương Bắc.

Chàng thay hết con ngựa này đến con ngựa khác.

Không nhớ nổi đã đi bao lâu.

Chỉ biết rằng chàng không muốn dừng lại.

Chàng phải trở về, phải hỏi cho rõ.

Chàng đã nói sẽ cưới nàng, còn nàng không nhớ gì sao?

Tại sao... lại không đợi chàng?

Khi Mạnh Dật về đến kinh thành, thì trời đã tối.

Tính ra, đây đã là lần thứ ba chàng bỏ trốn đến kinh thành.

Trên mặt chàng đầy vết thương, người bê bết máu, lướt qua tân lang.

Chàng thấy mọi người đều đang cười, đang nói lời chúc mừng.

Chàng quay đầu lại.

Thấy kiệu hoa khẽ nghiêng, tân nương vén rèm, thò chân ra.

Được người ta nhẹ nhàng nắm lấy tay.

Pháo hoa rực rỡ.

Tân lang tân nương sánh bước bên nhau.

Chàng xuống ngựa tìm một góc khuất mà khóc nấc lên.

Mạnh Dật từng nghĩ, đời mình chắc chỉ đến thế thôi.

Chàng không về kinh nữa. Không mơ mộng nữa. Không còn nhớ mong cô bé ấy nữa.

Cho đến một ngày...

Trong cung lại gửi đến một lá thư.

Chỉ vỏn vẹn ba câu: “Tin vui lớn đây. Thẩm Thanh Y và Tạ Thần Ninh đã ly hôn. Ngươi còn muốn cưới nữa không?”